Tiếng trẻ con khóc yếu ớt vang lên trong căn phòng hậu sản lạnh ngắt. Mai nằm bất động, mồ hôi còn đọng trên trán, người chưa kịp hồi sức sau ca sinh mổ đầy đau đớn. Khi y tá vừa bế đứa bé sang phòng dưỡng nhi, cánh cửa bật mở. Tuấn – chồng cô – bước vào cùng một xấp giấy tờ. Không một lời hỏi han. Không một ánh nhìn thương xót dành cho người vợ vừa sinh con cho mình.
“Ký vào đây.“
Giọng anh ta lạnh tanh như thép.
Mai nhìn tờ đơn ly hôn, đôi tay run nhẹ nhưng ánh mắt lại bình thản lạ thường. Cô hỏi khẽ:
“Vì sao gấp vậy? Ít nhất cũng để em xuất viện rồi nói chuyện.”
Tuấn siết chặt quai cặp:
“Chúng ta hết rồi. Em ký đi. Anh cần tự do.”
Tự do… Có lẽ anh nghĩ cô sẽ khóc lóc, van nài như những lần cãi vã trước đây. Nhưng không. Mai chỉ mỉm cười nhạt, một nụ cười khiến Tuấn hơi khựng lại. Cô nhận lấy cây bút, ký tên lên tờ giấy, từng nét ký nhẹ nhàng đến lạ.
“Cảm ơn em đã hợp tác,” Tuấn nói rồi quay đi, không nhìn lại.
Cả bệnh viện xôn xao: một người đàn ông bỏ vợ ngay sau sinh nở – chuyện gây phẫn nộ. Nhưng Mai im lặng, chỉ xin y tá cho mình được ôm con một lát rồi nhờ mẹ ruột đón về. Không ai ngờ, đằng sau sự bình thản ấy là một cơn sóng ngầm dữ dội.
Tối hôm đó, khi còn nằm theo dõi tại bệnh viện, Mai nhận được một tin nhắn ẩn danh: “Nếu chị muốn biết lý do thật sự khiến chồng chị ly hôn ngay sau sinh, hãy mở tệp đính kèm.”
Tệp chứa hàng chục bức ảnh Tuấn tình tứ với một người phụ nữ – chính là Hạnh, bạn thân 10 năm của Mai. Không chỉ ngoại tình, họ còn bí mật dọn về sống chung trước khi Mai sinh.
Nhưng điều khiến Mai lặng người hơn là một đoạn ghi âm:
Giọng Tuấn vang lên rõ ràng:
“Mai yếu đuối, không làm được gì đâu. Cứ để cô ta ký, anh sẽ giành quyền nuôi con. Hạnh không muốn phải nuôi con người khác.”
Mai siết chặt điện thoại. Lần đầu tiên sau ba ngày sinh con, cô khóc. Nhưng chỉ trong vài phút. Lau nước mắt, cô mở laptop. Từng thao tác gõ phím chính xác, dứt khoát. Cô gửi đi một email duy nhất – email mà chỉ ít người biết cô có quyền truy cập.
Đêm đó, chính hành động âm thầm của Mai đã khiến cuộc đời Tuấn đảo lộn chỉ sau 24 giờ…
Sáng hôm sau, khi Mai vừa được xuất viện, trên mạng xã hội của công ty Tuấn bỗng xuất hiện một bài đăng bất thường: bằng chứng ngoại tình, lời nói xúc phạm vợ mới sinh và cả lời tuyên bố muốn cướp quyền nuôi con. Tất cả đều được đăng từ tài khoản quản trị cấp cao – vị trí mà Tuấn không ngờ Mai vẫn giữ quyền truy cập vì cô từng là người phụ trách truyền thông trước khi nghỉ thai sản.
Những hình ảnh và đoạn ghi âm lan truyền với tốc độ khủng khiếp. Công ty vốn đề cao đạo đức nhân sự, đặc biệt là các vị trí quản lý như Tuấn. Chỉ trong vài giờ, ban lãnh đạo triệu tập cuộc họp khẩn. Đến trưa, Tuấn bị đình chỉ công tác, yêu cầu giải trình.
Anh ta hoảng loạn gọi liên tục cho Mai, nhưng cô tắt máy.
Khi Tuấn vừa vội vã rời buổi họp, thì những người thân trong gia đình hai bên cũng đồng loạt gọi hỏi tội. Mẹ Tuấn tức giận đến mức thẳng tay ném điện thoại vào mặt anh khi biết con dâu vừa sinh đã bị ép ly hôn.
“Cậu còn là con người không? Con bé suýt mất mạng trên bàn mổ vì đẻ khó cho cháu tôi đấy!” – bà hét lên.
Cay đắng hơn, Hạnh cũng biến mất ngay trong buổi chiều hôm đó. Cô ta chặn mọi liên lạc, để lại duy nhất một tin nhắn:
“Anh tự lo đi. Em không muốn dính vào scandal này.”
Tuấn như người từ thiên đường rơi xuống vực. Anh ta chạy đến bệnh viện tìm Mai thì được biết cô đã xuất viện từ sáng. Về nhà mẹ vợ – cũng không có. Cuối cùng, khi anh đứng trước căn hộ chung của hai người, chìa khóa không còn mở được nữa.
Mai đã thay ổ khóa.
Trên cửa dán một tờ giấy nhỏ, chữ viết nắn nót:
“Ly hôn theo yêu cầu của anh. Con tôi – tôi tự nuôi. Chúng tôi không liên quan gì đến anh nữa.”
Tuấn đập cửa, vừa khóc vừa gọi tên Mai. Nhưng cô không xuất hiện.
…
Thực tế, hành động của Mai không phải để trả thù. Cô đơn giản muốn đưa sự thật ra ánh sáng, để bảo vệ quyền làm mẹ của mình. Cô hiểu rất rõ: nếu im lặng ký đơn, Tuấn hoàn toàn có thể dùng tình trạng sức khỏe và tài chính để giành quyền nuôi con. Anh ta đã tính toán như vậy.
Nhưng Mai – vốn là người sắc sảo trong công việc – không hề yếu đuối như anh nghĩ.
Cô đã âm thầm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất từ khi linh cảm Tuấn thay đổi. Và email đêm qua chỉ là bước đầu.
Cô làm việc với luật sư, cung cấp bằng chứng ngoại tình – yếu tố khiến Tuấn mất lợi thế trong tranh chấp quyền nuôi con. Cô tìm nhà mới, chuyển tạm về nhà mẹ đẻ để dưỡng sức.
Khi mọi thứ đã ổn thỏa, Mai bế con bước ra ban công, hít một hơi dài.
Cô biết, bão tố thật sự… mới chỉ bắt đầu.
Ba ngày sau scandal, Tuấn như cái xác biết đi. Anh bị công ty yêu cầu nghỉ việc để phục vụ điều tra nội bộ, các đối tác yêu cầu hủy hợp đồng. Uy tín, sự nghiệp và cả hình ảnh gia đình gương mẫu mà anh luôn khoe khoang… sụp đổ hoàn toàn.
Tối hôm đó, Tuấn tìm đến nhà mẹ Mai. Anh đứng trước cổng gần một giờ, tay run run bấm chuông. Mẹ Mai mở cửa, nhìn anh bằng ánh mắt căm phẫn.
“Về đi. Nhà này không chào đón cậu.”
“Con xin bác… cho con gặp Mai một chút. Con sai rồi… Con hối hận lắm.”
Nhưng Mai, đang bế con bên trong, nghe toàn bộ. Cô im lặng không bước ra.
Tuấn quỳ xuống trước cổng, gào lên:
“Mai! Anh xin lỗi! Cho anh gặp con một lần thôi!”
Lời nói nghẹn đi giữa đêm. Hàng xóm kéo nhau ra xem. Nhưng Mai vẫn đứng yên sau cánh cửa. Không phải vì căm hận, mà vì cô biết: đây là điều Tuấn phải đối diện để hiểu nỗi đau mà cô từng chịu.
Cuối cùng, chính mẹ Mai là người đóng cổng lại:
“Cậu về đi. Con gái tôi mới sinh cần yên ổn. Đừng làm phiền nữa.”
Tuấn gục xuống.
…
Vài tuần sau, khi Mai hồi phục, luật sư gọi báo: Tuấn đã nộp đơn phản hồi, xin được hoà giải, thậm chí muốn rút đơn ly hôn. Nhưng Mai từ chối.
Cô viết một lá thư gửi Tuấn:
“Em không hận. Nhưng cũng không thể quay lại. Ngày anh đưa em tờ ly hôn ở bệnh viện, em đã chết đi một lần rồi. Lần này, em chọn sống cho mình và con.”
Tuấn đọc thư, nước mắt rơi. Anh cố cầu xin được gặp con. Cuối cùng, vì nghĩ đến tương lai đứa bé, Mai đồng ý cho Tuấn gặp một lần, nhưng chỉ dưới sự giám sát của luật sư.
Trong buổi gặp ấy, Tuấn run rẩy nhìn đứa trẻ bé xíu đang ngủ trong tay Mai.
“Anh xin lỗi… Anh không xứng làm bố.”
Mai khẽ ôm con chặt hơn, đáp:
“Anh đã có lựa chọn của mình. Còn em, em sẽ bảo vệ con bằng tất cả những gì em có.”
Buổi gặp kéo dài 20 phút. Đó cũng là lần duy nhất Tuấn được nhìn con trong suốt nhiều tháng sau đó.
…
Một năm trôi qua. Mai trở lại công việc, mạnh mẽ và bình thản hơn bao giờ hết. Con trai cô khỏe mạnh, kháu khỉnh. Thi thoảng Tuấn gửi tiền chu cấp, nhưng không bao giờ dám đòi hỏi điều gì. Anh hiểu, có những sai lầm… phải trả giá cả đời.
Còn Mai, mỗi tối nhìn con ngủ, đều tự nhủ:
“Ngày ấy, ký vào tờ đơn ly hôn không phải là kết thúc. Đó là lúc mẹ con mình bắt đầu một cuộc đời mới.”
Hồi kết – và cũng là khởi đầu cho một người phụ nữ mạnh mẽ bước ra khỏi tổn thương để sống cuộc đời xứng đáng.

Để lại một bình luận