Đi công tác về thì cho::áng v:::áng khi con ngây thơ bảo: ” Tối nào cô T cũng đến dạy con học rồi cô T ng::ủ lại với bố…”

Tôi kéo chiếc vali nặng trịch vào nhà sau chuyến công tác Singapore dài 10 ngày. Căn hộ cao cấp vắng lặng, chỉ có tiếng ti vi đang mở ở phòng khách. Huy – chồng tôi – chắc vẫn chưa đi làm về. Thằng bé Bi, con trai 5 tuổi của tôi, đang ngồi chơi xếp hình trên thảm.

Thấy mẹ, Bi hét lên sung sướng, lao vào lòng tôi: “Mẹ về! Mẹ có mua quà cho Bi không?” Tôi ôm con hít hà mùi sữa thơm tho, bao mệt mỏi tan biến. Vừa mở vali lấy bộ lego ra, tôi vừa hỏi chuyện con: “Mấy ngày mẹ đi vắng, ở nhà có ngoan không? Bố có cho con đi chơi đâu không?”

Bi vừa lắp ghép siêu nhân vừa hồn nhiên đáp: “Con ngoan lắm. Tối nào cô Tuyết cũng đến dạy học, rồi cô Tuyết ngủ lại với bố. Bố bảo cô Tuyết mệt nên ngủ nhờ, nhưng mà… cô ấy ngủ trong phòng của mẹ cơ.” Nụ cười trên môi tôi cứng đờ. Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt một nhát, đau điếng. “Con nói sao? Cô Tuyết gia sư ấy hả? Cô ngủ… trong phòng mẹ?”“Vâng ạ. Bố bảo con sang phòng bà vú ngủ để bố với cô Tuyết bàn chuyện học hành. Mà con thấy cô Tuyết cởi áo ra giống như lúc mẹ đi tắm ấy…”

Tai tôi ù đi. Mọi thứ trước mắt chao đảo. Tuyết – cô sinh viên năm cuối trường Sư phạm, có khuôn mặt ngây thơ, hiền lành mà tôi tin tưởng thuê về dạy chữ cho con, lại là kẻ đâm sau lưng tôi? Còn Huy, người chồng tôi yêu thương, người tôi đã dùng cả thanh xuân và các mối quan hệ của gia đình để nâng đỡ lên ghế Giám đốc chi nhánh, lại dám dẫn gái về nhà ngay trên chiếc giường cưới của chúng tôi?

Tôi hít một hơi thật sâu, cố ngăn dòng nước mắt đang chực trào. Tôi không được khóc. Khóc lóc lúc này là hèn, là thua cuộc. Tôi hôn lên trán con: “Được rồi, mẹ biết rồi. Chuyện này là bí mật của hai mẹ con nhé, đừng nói với bố là con kể mẹ nghe.” Tôi vào phòng ngủ, bình tĩnh đến đáng sợ. Việc đầu tiên tôi làm không phải là đập phá đồ đạc, mà là mở máy tính, kết nối với hệ thống camera an ninh giấu kín tôi lắp trong phòng làm việc và phòng ngủ – thứ mà Huy chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của nó.

Và kia rồi. Những đoạn video trần trụi, những âm thanh ghê tởm vang lên khiến tôi buồn nôn. Họ không chỉ “ngủ”. Họ còn toan tính. “Bao giờ anh mới bỏ mụ vợ già đó? Em chán cảnh lén lút này rồi,” giọng Tuyết nũng nịu. “Gắng đợi thêm chút nữa. Đợt này nó đi công tác về, anh sẽ lừa nó ký giấy sang tên căn biệt thự ngoại ô cho anh để ‘kinh doanh’. Xong xuôi anh sẽ đá nó ra đường. Tiền của nó, nhà của nó, rồi sẽ là của chúng ta,” giọng Huy hả hê, đắc thắng.

Tôi đóng máy tính. Cơn đau qua đi, thay vào đó là sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Được lắm. Muốn lấy tiền của tôi để nuôi bồ, rồi đá tôi ra đường? Để xem ai mới là người ra đường. Một tuần sau đó, tôi diễn vai một người vợ hoàn hảo. Tôi tỏ ra vui vẻ, ngọt ngào, thậm chí còn mua tặng Huy một chiếc đồng hồ hiệu. Huy hí hửng ra mặt, tin rằng tôi vẫn là con gà mờ ngu ngốc chỉ biết cắm đầu vào công việc.

Tối thứ Bảy, tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà, gọi là ăn mừng hợp đồng lớn tôi vừa ký được. Tôi mời vài người bạn thân thiết, bố mẹ chồng, và đặc biệt: mời cả cô Tuyết đến dự với tư cách “ân nhân” dạy dỗ con trai tôi. Bữa tiệc diễn ra trong không khí ấm cúng giả tạo. Huy đóng vai người chồng mẫu mực, gắp thức ăn cho tôi. Tuyết ngồi đối diện, e lệ, thi thoảng liếc mắt đưa tình với Huy khi nghĩ không ai để ý.

Khi mọi người đã dùng xong món chính, tôi đứng dậy, cầm ly rượu vang, mỉm cười rạng rỡ: “Hôm nay, con mời bố mẹ và mọi người đến đây, ngoài việc ăn mừng công việc, con còn có một món quà đặc biệt muốn dành tặng cho chồng con và cô giáo của bé Bi“. Huy mắt sáng lên, chắc mẩm tôi sắp tuyên bố chuyện sang tên nhà. Tuyết cũng hồi hộp không kém.

Tôi ra hiệu cho người giúp việc bật màn hình máy chiếu lớn giữa phòng khách. “Đây là ‘thành quả’ lao động miệt mài của anh Huy và cô Tuyết trong những ngày tôi đi vắng. Mời mọi người cùng thưởng thức“. Màn hình sáng lên. Không phải là phim ảnh gì xa xôi, mà là đoạn clip sắc nét trích xuất từ camera phòng ngủ. Cảnh Huy và Tuyết quấn lấy nhau, cùng những lời thoại toan tính chiếm đoạt tài sản vang lên rõ mồn một giữa căn phòng im phăng phắc.

“Bao giờ anh mới bỏ mụ vợ già đó?…” “Tiền của nó, nhà của nó, rồi sẽ là của chúng ta…”. Chiếc ly trên tay mẹ chồng tôi rơi xuống sàn vỡ tan tành. Tuyết mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy nấp sau ghế. Huy chết trân, mặt tái mét như xác chết, lắp bắp: “Lan… em… em nghe anh giải thích…”. Tôi nhếch mép, ném xấp tài liệu dày cộp xuống mặt bàn cái “bộp”.

“Giải thích? Anh định giải thích rằng anh đang dạy cô ta kỹ năng sống à? Đây là đơn ly hôn tôi đã ký sẵn. Và đây…” – tôi chỉ tay vào tờ giấy khác – “Là quyết định sa thải anh khỏi vị trí Giám đốc chi nhánh. Anh quên rồi sao? Công ty đó là của bố tôi, tôi chỉ để anh ngồi vào đó cho đẹp mặt thôi.”. Tôi quay sang Tuyết, cô ả đang khóc lóc van xin. “Còn cô, cô Tuyết. Tôi đã gửi toàn bộ tư liệu này kèm theo đơn tố cáo vi phạm đạo đức nghề nghiệp lên ban giám hiệu trường cô và các trung tâm gia sư lớn. Chúc mừng cô, từ nay cô sẽ nổi tiếng khắp cái thành phố này.”

Bố mẹ chồng tôi xấu hổ đến mức không dám ngẩng mặt lên. Huy quỳ sụp xuống chân tôi, níu lấy vạt váy: “Vợ ơi, anh sai rồi, anh bị nó dụ dỗ. Em tha cho anh, anh không thể mất tất cả thế này được!”. Tôi lạnh lùng gạt tay hắn ra, nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ nhất: “Anh không mất tất cả. Anh vẫn còn cô bồ trẻ đẹp kia mà. Hai người rất xứng đôi: một kẻ phản bội và một kẻ đào mỏ. Căn nhà này đứng tên tôi, mời hai người ra khỏi đây ngay lập tức. Đồ đạc của anh tôi đã cho người dọn ra vỉa hè rồi đấy.”

Tôi ra hiệu cho bảo vệ khu chung cư – những người tôi đã dặn trước – vào “tiễn khách”. Huy và Tuyết bị lôi ra ngoài trong sự nhục nhã ê chề. Tiếng cửa đóng sầm lại, cắt đứt mọi ồn ào dơ bẩn. Tôi quay lại, ôm lấy bé Bi đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. “Mẹ ơi, bố đi đâu thế?” “Bố đi học bài học của bố rồi con ạ. Từ nay, chỉ có hai mẹ con mình thôi, nhưng mẹ hứa, cuộc sống của chúng ta sẽ tốt đẹp hơn gấp ngàn lần.”

Đêm đó, tôi ngủ một giấc ngon nhất trong suốt 5 năm qua. Đau đớn là thật, nhưng sự tự do và lòng tự trọng tôi vừa giành lại được còn quý giá hơn gấp bội. Kẻ bội bạc đã phải trả giá, và tôi – tôi sẽ bắt đầu một chương mới rực rỡ hơn.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *