Blog

  • Con gái tôi vốn chăm chỉ và khát khao đổi đời, nên khi có cơ hội xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc, nó chẳng ngần ngại. Ban đầu, con gửi tiền về đều đặn, gia đình tôi cũng mừng thầm

    Con gái tôi vốn chăm chỉ và khát khao đổi đời, nên khi có cơ hội xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc, nó chẳng ngần ngại. Ban đầu, con gửi tiền về đều đặn, gia đình tôi cũng mừng thầm vì nghĩ cháu đã ổn định. Nhưng không lâu sau, nó kể rằng mình quen một người đàn ông, là chủ một tiệm gà rán lớn, tuy đã 70 tuổi và có con riêng nhưng sở hữu khối tài sản kếch xù. Con muốn kết hôn, mặc cho tôi và chồng ra sức ngăn cản.

    “Con biết người ta lớn tuổi, nhưng ông ấy tử tế và thương con. Sau này mẹ sẽ hiểu, con chỉ muốn tốt cho gia đình mình thôi.”

    Rồi nó khăn gói sang nhà người ta làm dâu, mang theo tất cả hy vọng và quyết tâm. Trước khi đi, con đưa tôi một chiếc túi đỏ nhỏ, nắm chặt tay tôi dặn:

    “Mẹ giữ cái này, nhưng hai năm nữa hãy mở. Con hứa lúc đó cả nhà mình sẽ không phải lo nghĩ gì nữa.”

    Tôi cầm chiếc túi, lòng đầy lo lắng nhưng vẫn tôn trọng quyết định của con. Từ đó, nó dường như sống một cuộc đời khác: không còn gọi điện thường xuyên, chỉ nhắn vài dòng ngắn ngủi rằng mình ổn.

    Nhưng chưa đầy nửa năm sau, một buổi chiều, tôi nhận được cuộc gọi từ Đại sứ quán Hàn Quốc. Giọng người cán bộ ngập ngừng, báo tin dữ:

    “Gia đình nên chuẩn bị sang nhận thi thể. Con gái bà bị phát hiện tử vong trong căn nhà riêng. Cảnh sát đang điều tra nguyên nhân.”

    Tôi rụng rời tay chân, chiếc điện thoại rơi xuống đất. Đến lúc hoàn hồn, tôi vội mở chiếc túi đỏ mà con đưa trước đó, như một cách tìm câu trả lời. Bên trong, không phải tiền hay tài liệu gì quan trọng như tôi nghĩ, mà là… một cuốn sổ nhật ký và một bức thư.

    Dòng chữ nguệch ngoạc trên tờ giấy như vết dao cứa vào tim tôi:

    “Mẹ ơi, nếu mẹ đọc được những dòng này, nghĩa là con đã không thể sống cuộc đời mà con mong muốn. Ông ấy không yêu con, ông chỉ cần một người phục vụ cho đến cuối đời. Căn nhà sang trọng, tài sản kếch xù đều là cái bẫy. Con muốn thoát ra nhưng không kịp. Nếu con không còn, hãy dùng nhật ký này để đòi lại công bằng cho con. Con xin lỗi mẹ…”

    Tôi run rẩy mở cuốn nhật ký. Trong đó là những dòng chữ đầy uất hận: ông ta không chỉ kiểm soát từng bước đi của con, mà còn đối xử tàn nhẫn, bắt con ký vào những giấy tờ để chuyển toàn bộ tài sản của con cho gia đình ông ta.

    Tôi ngã quỵ xuống sàn, đau đớn tột cùng. Con gái tôi – vì một giấc mộng đổi đời – đã đánh đổi cả mạng sống của mình. Nhưng tôi quyết tâm: dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải đòi lại công bằng cho con.

  • Cựu tuyển thủ bóng đá vừa qua đời

    Tin cựu tiền vệ Hồ Văn Lợi giã từ cõi tạm ở tuổi 55 khiến nhiều thế hệ người yêu bóng đá Việt Nam bàng hoàng và xót xa.

    Hồ Văn Lợi ra đi lặng lẽ sau cơn bạo bệnh rạng sáng 12-11 nhưng dấu ấn để lại trong lòng đồng đội, giới chuyên môn và người hâm mộ bóng đá TP HCM nói riêng, bóng đá Việt Nam nói chung, thì không hề nhỏ.

    Hồ Văn Lợi bị loại từ vòng tuyển chọn vì thấp bé

    Sinh năm 1970 tại Huế, Hồ Văn Lợi đến với bóng đá theo cách ít ai nghĩ đến. Anh từng bị loại ngay từ vòng tuyển chọn năng khiếu chỉ vì… vóc dáng thấp bé.

    Tuy vậy, cuộc đời bóng đá của anh đã chứng minh điều ngược lại: Tài năng, ý chí và trái tim chơi bóng quan trọng hơn chiều cao. Trong suốt hơn một thập niên, Hồ Văn Lợi là linh hồn tuyến giữa của Cảng Sài Gòn – một trong 3 đội bóng mang tính biểu tượng của thành phố (cùng với Hải Quan và Sở Công nghiệp TP HCM).

    Cựu tuyển thủ bóng đá Hồ Văn Lợi qua đời - Ảnh 1.

    Hồ Văn Lợi (quỳ, 14) tại lễ đăng quang của Cảng Sài Gòn

    Không cao to, không ồn ào, nhưng mỗi lần anh chạm bóng, khán giả sân Thống Nhất đều cảm nhận được nét tinh quái, thông minh và tài hoa. Anh chạy ít, nhưng nghĩ nhanh. Anh không va chạm nhiều, nhưng biết cách làm trái bóng phục tùng.

    Nếu anh ruột của Lợi là trung vệ Hồ Văn Tam tiêu biểu cho lối chơi mạnh mẽ, gan lì thì “Tiếu già” Hồ Văn Lợi là đại diện của trường phái chơi hoa mỹ, tinh tế và chọn vị trí cực tốt để dứt điểm – điều hiếm thấy ở một tiền vệ tấn công thấp bé, nhẹ cân. Chỉ cần hàng thủ đối phương sơ sẩy, Hồ Văn Lợi sẽ xuất hiện đúng lúc để trừng phạt họ…

    Hồ Văn Lợi gây sốc với danh hiệu “Vua phá lưới”

    Cầu thủ nhỏ con ấy từng đoạt danh hiệu Vua phá lưới V-League 2001-2002 – điều hiếm có với một nội binh ở thời giải đấu còn sôi động ngoại binh và sức mạnh cơ bắp.

    Cựu tuyển thủ bóng đá Hồ Văn Lợi qua đời - Ảnh 2.

    Hồ Văn Lợi

    Đặc biệt, Lợi gắn bó trọn sự nghiệp với Cảng Sài Gòn – điều càng tạo nên hình ảnh đẹp: một cầu thủ trung thành, sống tử tế, yêu bóng đá theo cách giản dị và chân thành nhất. Anh không có duyên khoác áo tuyển quốc gia ở các giải lớn, nhưng trong trái tim người hâm mộ Sài Gòn, anh luôn là biểu tượng.

    Cựu tuyển thủ bóng đá Hồ Văn Lợi qua đời - Ảnh 3.

    Đồng đội, thân hữu nỗ lực hỗ trợ Hồ Văn Lợi những ngày anh bạo bệnh. Anh ruột của anh là cựu trung vệ Hồ Văn Tam (áo nâu) nhận sự đóng góp, hỗ trợ của các đồng nghiệp, người hâm mộ

    Những năm cuối đời, bệnh tật hành hạ khiến anh phải chiến đấu trong lặng lẽ. Bạn bè, đồng đội – những người từng một thời vào sinh ra tử cùng anh – đã cùng nhau giúp đỡ, động viên anh vượt qua. Nhưng rồi, anh đã không thể giữ lại được cuộc sống đầy sóng gió ấy.

    Hôm nay, khi Hồ Văn Lợi rời xa sân cỏ trần gian, người ta nhớ đến anh không chỉ là một cầu thủ tài hoa, mà còn là một con người giản dị, hiền lành, giàu nghĩa tình. Một phần ký ức bóng đá Sài Gòn – thời hào hoa, nghĩa hiệp và giàu chất nhân văn – cũng theo anh mà khép lại.

    Vĩnh biệt Hồ Văn Lợi – người nghệ sĩ của tuyến giữa Cảng Sài Gòn. Trái bóng ngừng lăn, nhưng dấu giày của anh sẽ còn mãi trong ký ức người yêu bóng đá Việt Nam.

  • Chồng làm nghề lái taxi quanh thành phố ngày nào cũng gần sáng mới về nhà. Tưởng chồng đông khách, ai ngờ ngày nhận lương được vỏn vẹn 7 triệu đồng.

    Chồng làm nghề lái taxi quanh thành phố, ngày nào cũng gần sáng mới về nhà. Tưởng chồng đông khách, ai ngờ ngày nhận lương chỉ được vỏn vẹn 7 triệu đồng. Đêm nọ, tôi gửi con cho bà ngoại, đeo khẩu trang kín mặt, giả vờ gọi đặt chuyến. Ai ngờ khi chiếc taxi vừa đến nơi, mở cửa xe ra, tôi rùng mình khi thấy thứ bên trong…”

    Tôi tên Lan, 32 tuổi, nhân viên văn phòng ở quận Gò Vấp, Sài Gòn. Chồng tôi – Hùng – trước đây từng làm nhân viên kỹ thuật, nhưng sau đợt công ty cắt giảm nhân sự sau dịch, anh chuyển sang chạy taxi công nghệ.

    “Chạy ban ngày không ăn thua em ơi, phải chạy ban đêm mới có khách sộp,” anh giải thích khi tôi gặng hỏi vì sao cứ hơn 3 giờ sáng mới về đến nhà.

    Ban đầu tôi tin anh. Những ngày đầu, tiền về ổn định, dù không nhiều nhưng cũng đủ chi tiêu trong lúc tôi chưa xin được việc mới. Thế nhưng vài tháng sau, tiền nong bắt đầu eo hẹp. Hùng vẫn đi sớm về khuya, nhưng tháng nào cũng chỉ mang về chưa tới 7 triệu.

    “Khách ít, xăng tăng, lại phải nộp phần trăm cho hãng,” anh nói, mắt không dám nhìn thẳng vào tôi.

    Tôi bắt đầu sinh nghi. Có gì đó không đúng. Tôi từng nghe vài chị đồng nghiệp cũ bảo: “Đàn ông chạy taxi đêm, không say xỉn thì cũng… dính cái kia.” Tôi gạt đi, không tin chồng mình như vậy. Hùng hiền lành, ít nói, thương con lắm. Nhưng linh cảm phụ nữ không bao giờ sai.

    Tối hôm đó, tôi đưa bé Bin qua nhà bà ngoại. Lấy lý do phải làm thêm giờ, tôi ở lại thành phố, thuê một phòng nghỉ tạm trong hẻm nhỏ đường Cách Mạng Tháng Tám.

    Tôi tạo tài khoản giả, lên ứng dụng gọi taxi. Tôi căn giờ đúng 11 giờ đêm – giờ Hùng thường bảo bắt đầu có khách nhiều – rồi nhập điểm đón ở gần công viên Lê Thị Riêng.

    Lúc xe đến, tôi nín thở bước tới. Biển số quen quen. Ánh đèn trong xe hắt ra nhạt nhòa, nhưng tôi vẫn nhận ra cái dáng quen thuộc đang ngồi sau vô lăng.

    Đúng là Hùng.

    Tôi kéo khẩu trang che gần hết khuôn mặt, đội mũ lưỡi trai sụp xuống. Khi cánh cửa xe mở ra, tôi suýt bật khóc.

    Ghế sau… bừa bộn. Có mấy tờ khăn giấy ướt, hộp bao cao su vứt lăn lóc dưới sàn. Mùi nước hoa rẻ tiền pha lẫn mùi khói thuốc xộc vào mũi tôi. Còn có… mùi gì đó ngai ngái, khó tả.

    Tôi bước vào xe, ngồi im như tượng. Hùng không nhận ra tôi. Anh hỏi bằng giọng lơ đãng:

    “Chị đi đâu?”

    “Dẫn tôi tới khách sạn H.T đường Lý Thường Kiệt,” tôi cố tình nói nhỏ, giọng khàn xuống.

    Anh gật đầu, không hỏi thêm.

    Trên đường đi, anh bật nhạc. Một bài bolero quen thuộc vang lên: “Ai cho tôi tình yêu để làm thơ nồng say…”

    Tôi nghiến răng, tay siết chặt chiếc túi xách. Xe dừng trước khách sạn nhỏ, ánh đèn mờ mờ đỏ đỏ phản chiếu xuống lề đường. Tôi lấy điện thoại, chuyển khoản 150 nghìn, rồi bước xuống.

    Tôi đứng khuất trong bóng tối, nhìn chiếc taxi rời đi. Không lâu sau đó – chỉ khoảng 15 phút – chiếc xe quay lại. Một cô gái mặc váy ngắn, son đỏ chót, tay xách túi nhỏ bước lên. Tôi nhận ra cô ta. Một trong số những người từng hay cười cợt với Hùng qua Facebook mà tôi từng tra ra, nhưng anh bảo chỉ là bạn thời phổ thông.

    Tôi thấy mình nghẹt thở. Tim đập loạn. Không còn nghi ngờ gì nữa.

    Tôi bắt đầu theo dõi Hùng mỗi đêm.

    Tôi xin nghỉ làm vài ngày, thuê một căn phòng nhỏ gần nơi anh hay đón khách, sống như cái bóng. Tôi thuê cả người quen làm bên dịch vụ theo dõi – anh ta gắn thiết bị định vị vào xe của Hùng, báo cho tôi lộ trình từng ngày.

    Kết quả chẳng mấy khác biệt so với đêm hôm đó. Những chuyến đón – trả khách kỳ lạ. Những đoạn dừng bất thường ở khách sạn, nhà nghỉ. Những cô gái ăn mặc thiếu vải bước lên xe, không chỉ vào ban đêm mà cả ban chiều.

    Nhưng đêm thứ ba là lúc tôi phát hiện ra mọi chuyện còn tệ hơn mình tưởng.

    Hôm ấy, tôi theo anh tới một con hẻm nhỏ quận 10. Xe đỗ trước một căn nhà cấp bốn, cũ kỹ. Từ trong nhà, một người đàn ông mặc áo trắng bước ra, tay ôm cái túi đen.

    Hùng mở cốp xe. Người đàn ông lén lút nhét túi vào đó rồi bước đi nhanh như trốn chạy. Chiếc xe lập tức lăn bánh.

    Tôi đi theo.

    Xe chạy ra hướng QL1A, rồi rẽ vào khu công nghiệp Tân Bình. Hùng dừng xe, mở cốp, đưa cái túi cho một người khác.

    Tôi giơ điện thoại chụp lại, phóng to: bên hông túi là ký hiệu đỏ – hình con rồng quấn quanh chữ “S” – biểu tượng tôi từng thấy trên báo, liên quan đến một đường dây phân phối hàng lậu.

    Không chỉ là chuyện gái gú.

    Hùng còn đang dính vào thứ nguy hiểm hơn nhiều.

    Tối hôm đó, tôi về nhà, mở điện thoại xem ảnh chụp. Tim đập loạn xạ. Tôi phải làm gì? Gọi công an ư? Đối đầu với anh ấy sao?

    Sáng hôm sau, khi Hùng trở về nhà, tôi đứng chờ ở cửa.

    “Anh có gì muốn nói với em không?”

    Hùng giật mình, rồi im lặng.

    Tôi giơ điện thoại lên, mở tấm ảnh chụp chiếc túi trong cốp xe.

    Gương mặt anh tái đi. Rồi… anh gục xuống ghế, ôm đầu.

    “Anh nợ nần. Bọn cho vay nặng lãi dọa chém. Anh bị ép… Nếu không chở hàng cho tụi nó, anh sẽ chết. Chúng sẽ đến tìm em với Bin…”

    Tôi không biết nên khóc hay hét lên. Bao nhiêu niềm tin sụp đổ. Nhưng tôi hiểu: mọi thứ chưa kết thúc. Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.

    Căn phòng im lặng như tờ. Chồng tôi – Hùng – vẫn gục đầu trên ghế, hai bàn tay run rẩy ôm lấy mặt. Tôi đứng trước anh, điện thoại vẫn mở tấm hình chụp chiếc túi lạ. Trong tôi là cơn lốc hỗn độn: tức giận, thương hại, lo sợ.

    “Em định làm gì?” – Hùng ngẩng lên, mắt đỏ hoe.

    “Câu đó… phải để em hỏi anh mới đúng.” – Tôi thở ra, chậm rãi ngồi xuống.

    Anh bắt đầu kể, như thể cuối cùng cũng buông bỏ cái gánh nặng đè lên vai bấy lâu nay.

    Sau đợt thất nghiệp, Hùng vay tiền mở tài khoản xe công nghệ. Ban đầu mọi thứ ổn, nhưng rồi anh lao vào cá độ bóng đá – ban đầu là vài trăm, sau là vài triệu. Chỉ một tháng, nợ chồng nợ. Lũ cho vay nặng lãi đến tận nhà đe dọa, hắn bắt đầu làm việc cho một tên tên Tý “mắt hí” – kẻ cầm đầu đường dây vận chuyển hàng lậu nội thành: thuốc lá lậu, hàng Trung Quốc không hóa đơn, thậm chí cả thuốc hướng thần trá hình.

    Tý hứa “chỉ là tạm thời”, nhưng dần dần Hùng bị kéo sâu vào.

    “Tụi nó biết hết về em, về con. Anh không dám dừng. Không dám nói. Cũng không thể xin lỗi em…”

    Tôi lặng đi. Bao nhiêu câu hỏi về tình nghĩa, về trách nhiệm, về gia đình hiện ra trong đầu. Nhưng lý trí mách bảo tôi: nếu im lặng, tôi sẽ đưa cả bản thân và con trai vào nguy hiểm.

    Tối hôm đó, tôi không ngủ. Tôi lục lại toàn bộ ảnh, tin nhắn, định vị, video quay từ những đêm theo dõi. Tôi lưu hết vào một ổ cứng, cất vào két. Tôi biết: giờ mình phải chọn phe.

    Ngày hôm sau, tôi gọi cho một người bạn cũ: Minh – phóng viên điều tra của một tờ báo lớn ở Sài Gòn, người từng viết loạt bài phanh phui đường dây mại dâm cao cấp. Tôi kể hết, gửi dữ liệu, nhờ Minh chuyển cho công an qua đường nội bộ. Tôi không thể ra mặt tố cáo, vì Hùng vẫn chưa thoát khỏi tay tụi Tý. Nhưng tôi có thể khiến họ bị lộ.

    Ba ngày sau, một cuộc vây bắt diễn ra ở quận Bình Tân, khi Hùng vừa giao một kiện hàng cho đồng bọn. Cảnh sát ập đến. Trong cốp xe, không chỉ có hàng lậu – mà còn phát hiện cả bảng danh sách khách quen của tụi Tý, gồm nhiều tài xế bị ép vận chuyển.

    Tin tức lên báo. Tên Tý “mắt hí” bị bắt. Cả đường dây sụp đổ.

    Nhưng… Hùng cũng không thoát.

    Anh bị đưa về đồn công an. Dù không bị khởi tố với vai trò chủ mưu, nhưng việc tiếp tay vận chuyển hàng lậu có tổ chức khiến anh phải đối diện với án treo, nộp phạt hành chính, và phải cam kết tham gia cải tạo lao động cộng đồng trong 12 tháng.

    Một tuần sau khi Hùng được tại ngoại tạm thời, tôi đưa cho anh một tờ giấy. Đó là đơn ly hôn.

    “Em không hận anh. Nhưng em không thể sống với một người mà em không còn tin được. Em cần một môi trường an toàn cho con. Em cần một khởi đầu mới.”

    Hùng không nói gì. Anh gật đầu, chậm rãi ký tên. Tôi không khóc. Cảm xúc tôi như đã vắt cạn sau những đêm dài thức trắng vì đau và sợ.

    Trước khi rời khỏi căn nhà chung, anh nhìn tôi một lần cuối.

    “Cảm ơn em… vì đã cứu anh khỏi vực thẳm. Nếu một ngày nào đó, em cần anh… chỉ cần nhắn. Anh sẽ không để em thất vọng lần nữa.”

    Một năm sau…

    Tôi chuyển về sống gần nhà mẹ, xin lại được công việc cũ ở một công ty xuất nhập khẩu. Bin nay đã vào lớp 1, ngoan và hiếu động.

    Tôi nghe nói Hùng đang làm ở một trung tâm bảo trì xe máy, ăn lương theo giờ, sống giản dị, không còn dính líu đến bất kỳ ai trong quá khứ. Thỉnh thoảng, anh ghé thăm con, đúng hẹn, đúng giờ, lặng lẽ mang theo vài món quà nhỏ. Tôi để anh làm vậy – không phải vì tôi còn yêu – mà vì tôi biết: thằng bé cần có cha.

    Mỗi lần nhìn ánh mắt Bin sáng lên khi thấy cha nó đến, tôi lại thầm mong: Giá như những chuyến xe đêm năm xưa… chỉ là những chặng mưu sinh bình thường, như bao người chồng khác.

  • Nửa đêm, con rể gọi điện bảo bố vợ mang con gái về dạy lại, 15 phút sau ông có mặt và mang theo một thứ khiến con rể ch:ết lặ:ng.

    Nửa đêm, con rể gọi điện bảo bố vợ mang con gái về dạy lại, 15 phút sau ông có mặt và mang theo một thứ khiến con rể ch//ết lặ//ng…

    Gần nửa đêm, mưa phùn lất phất bên ngoài. Trong căn phòng khách lạnh lẽo, không khí căng như dây đàn. Huy – con rể ông Minh – đứng giữa nhà với gương mặt hầm hầm, còn vợ anh, Linh, đang ngồi bệt dưới đất, mắt hoe đỏ vì khóc.

    arrow_forward_ios

    Xem thêm

    – Em không có sai! Em gửi tiền cho mẹ ruột em, đó là chuyện bình thường! – Linh nghẹn giọng.

    Huy gằn lên:
    – Bình thường? Làm vợ mà dám qua mặt chồng? Nhà này ai kiếm tiền, ai có tiếng nói? Cô giỏi quá rồi, gọi bố cô đến mà dạy lại con gái ông ấy đi!

    Không suy nghĩ thêm, Huy rút điện thoại, bấm số ông Minh.
    – Bố à, con xin lỗi gọi muộn, nhưng nhờ bố sang đón Linh về. Con thấy bố cần dạy lại con gái mình trước khi gả người ta đi làm vợ.

    Đầu dây bên kia im lặng vài giây. Giọng ông Minh trầm và ngắn gọn:
    – Ừ, mười lăm phút nữa bố sang.

    Đúng 15 phút sau, tiếng xe hơi dừng trước cổng. Huy bước ra, trên môi vẫn là nụ cười nhạt pha chút đắc thắng. Anh đang tưởng tượng cảnh ông Minh lôi Linh về nhà, răn dạy một trận nên thân.

    Nhưng vừa mở cửa, Huy sững người.

    Ông Minh đứng đó, áo sơ mi ướt mưa, tay cầm một tập hồ sơ đựng trong bìa nhựa, ánh mắt lạnh lùng không giống dáng vẻ thường ngày. Không có quát mắng, không có ồn ào.

    Ông bước thẳng vào nhà, nhìn Linh đang ngồi co ro ở góc sofa, rồi quay sang Huy, đặt hồ sơ lên bàn.

    – Đây là đơn ly hôn. Tao đã chuẩn bị sẵn. Chữ của Linh chưa có, nhưng của tao – với tư cách là người cha – đã ký.

    Huy choáng váng, lùi lại nửa bước:
    – Bố… bố nói cái gì?

    – Mày bảo tao sang đón con gái tao về để dạy lại? Tao không cần. Nhưng tao thấy mày cần học lại cách làm chồng.

    Giọng ông Minh rắn như thép, từng lời đanh lại:
    – Tao gả con gái đi không phải để nó bị kiểm soát từng đồng bạc, từng hơi thở. Mày kiếm tiền thì giỏi, nhưng giỏi mà cư xử như kẻ gia trưởng, thì tao không coi là đàn ông.

    Huy bối rối:
    – Con chỉ muốn Linh tôn trọng con, chứ không có ý…

    – Tôn trọng không phải là sợ hãi. Mày không cho nó nói, không cho nó làm gì ngoài ý mày, rồi bắt tao dạy lại nó như món đồ sai chương trình? Xin lỗi, tao chỉ dạy con gái tao làm người, chứ không dạy nó làm nô lệ cho chồng.

    Không khí lặng như tờ. Tiếng kim đồng hồ tích tắc trở nên rõ ràng đến rợn người.

    Ông Minh quay sang con gái, giọng dịu lại:
    – Linh, con có quyền quyết định. Con tha thứ thì về ở lại. Còn nếu không, bố chờ ngoài xe. Chúng ta ký vào đơn, và bố sẽ đưa con về nhà, nơi ít nhất con được tôn trọng.

    Linh ngồi im, nước mắt lăn dài. Cô nhìn chồng – người từng dịu dàng, người từng hứa sẽ bảo vệ cô cả đời. Nhưng đêm nay, anh đã lột bỏ hết vỏ bọc.

    Huy đứng đó, chết lặng. Tờ giấy ly hôn vẫn nằm trên bàn. Mỗi dòng chữ là một cái tát vào cái tôi kiêu ngạo của anh.

    Không ai nói gì thêm. Ông Minh bước ra cửa, không nhìn lại.

    Linh đứng dậy, lặng lẽ đi theo cha. Trước khi rời đi, cô quay lại, nói khẽ:
    – Em không cần được dạy lại, em chỉ cần được yêu và tôn trọng.

    Cánh cửa khép lại. Căn nhà trở nên lạnh tanh.

    Và Huy thì ngồi sụp xuống ghế, tay run run mở tập hồ sơ, đọc lại những dòng chữ đậm nét của ông Minh. Không một lời chửi rủa, không một cái tát, nhưng từng chữ như dao cắt vào lòng.

    Đêm đó, lần đầu tiên trong đời, anh hiểu thế nào là mất thật sự. Và cái giá cho sự kiêu ngạo đôi khi đến… trong im lặng.

  • 6 dấu hiệu khi ‘â.n á.i’ chứng tỏ đàn ông đã có bồ, vợ không cần phải đoán già đoán non gì nữa

    Đừпg dạι mà theσ dõι chồпg, cũпg đừпg tốп sức kιểm trα đιệп thσạι củα αпh ấy cả пgày làm gì…Có một cách đơп gιảп mà mαпg tớι kết quả пhαпh hơп, đó chíпh là пhìп пhữпg bιểu hιệп củα chàпg khι ở trêп gιườпg. Một пgườι đàп ôпg chuпg thủy vớι vợ sẽ khôпg bασ gιờ cùпg lúc có пhữпg bιểu hιệп пày khι âп áι!

    Im lặпg…

    Chàпg khôпg thσảι máι пóι chuyệп trước, trσпg và sαu khι gầп gũι là một tíп hιệu khôпg tốt chút пàσ. Đιều đó chσ thấy, chàпg dườпg пhư chỉ “yêu” để hσàп thàпh trách пhιệm mà chẳпg có chút cảm xúc gì vớι vợ. Hơп пữα, đó cũпg có thể là cách để αпh ấy từ chốι “trả bàι” vì đã mất quá пhιều sức chσ пgườι thứ 3 rồι!

    пgườι đàп ôпg chuпg thủy tuyệt đốι khôпg có thóι queп пày. αпh ấy có thể mệt mỏι, kιệm lờι пhưпg sẽ luôп bιết cách αп ủι vợ, gιúp chσ bạп cảm thấy yêп tâm hσặc ít пhất là có 1 lờι hẹп ước “пồпg пàп vàσ hôm sαu”.

    Khôпg muốп dọп dẹp “chιếп trườпg”

    Chíпh vì bảп thâп khôпg hàσ hứпg пêп đàп ôпg sẽ mặc kệ bạп xσαy sở vớι tất cả mọι thứ. пếu đã lâu rồι chàпg khôпg gιúp bạп dọп dẹp gιườпg пệm, quầп áσ bừα bãι sαu khι “hàпh sự” (пhư hồι 2 пgườι mớι cướι пhαu) thì пó cũпg đồпg пghĩα vớι thôпg đιệp là αпh ấy khôпg thích chuyệп “yêu” củα 2 пgườι.

    Đàп ôпg có thể mệt mỏι, phσпg độ thất thườпg пhưпg luôп luôп thιệп chí vớι vιệc gầп gũι bạп đờι. Một khι αпh ấy tỏ rα cháп пảп đếп mức bỏ mặc tất cả thì khả пăпg “được thỏα mãп” ở đâu đó là rất cασ. αпh ấy vốп khôпg còп yêu vợ пữα rồι!

    Khôпg bασ gιờ có “hιệp 2”

    Tất пhιêп rồι! Khι đã có bồ, vιệc sαп sẻ sức lực là khôпg hề đơп gιảп vớι đàп ôпg. пếu chàпg đã dàпh mọι tâm huyết chσ kẻ thứ 3 thì пhữпg gì vớι vợ chỉ là trách пhιệm chσ bạп khỏι пghι пgờ mà thôι. Chíпh vì thế, sαu “hιệp 1”, αпh ấy khôпg tιếp tục gầп gũι, âu yếm bạп, tỏ rα mệt mỏι, đι tắm пgαy hσặc đι rα пgσàι hút thuốc… chứ khôпg bασ gιờ пghĩ tớι chuyệп “thêm 1 lầп пữα”.

    HD wallpaper: zipcy, love, couple, art, illustration, anime, women, two people | Wallpaper Flare

    Lảпg tráпh пhữпg câu hỏι

    Sαu khι “hàпh sự” vợ thườпg hỏι пhữпg câu xem chồпg có hàι lòпg về пhữпg gì đã dιễп rα hαy khôпg. Đó là пhữпg gιây phút thâп mật hạпh phúc củα 2 vợ chồпg. Trσпg khι пgườι đàп ôпg chuпg thủy rất tôп trọпg cảm xúc пày thì chàпg trαι trăпg hσα chỉ muốп пó quα đι thật пhαпh, chàпg có thể tỏ rα khó chịu hσặc “gạt phắt” đι пhữпg lờι bạп пóι, chỉ muốп 2 пgườι пhαпh chóпg αι về chỗ пấy để пgủ chσ yêп thâп.

    Bỏ quα màп dạσ đầu

    пgαy cả khι bạп có пhữпg tíп hιệu muốп được mơп trớп thêm, chàпg vẫп thườпg bỏ quα màп dạσ đầu hσặc chỉ sơ sàι để пhαпh về đích. Đιều đó cũпg hσàп tσàп dễ hιểu khι αпh ấy khôпg còп xem đây là 1 cuộc “âп áι” пgọt пgàσ mà chỉ là vιệc “phảι làm chσ xσпg” mà thôι. (Cáι пày khác vớι vιệc chồпg muốп “tấп côпg” vợ một cách táσ bạσ пhé, một cáι là пhαпh chσ xσпg, còп 1 cáι là пhαпh để tạσ cảm gιác).

    Chàпg пgạι thử cáι mớι

    пếu пgườι ấy bắt đầu có пhữпg độпg tác mà bạп chưα từпg thấy αпh ấy thực hιệп trước đây, thì đó chíпh là dấu hιệu αпh ấy muốп làm bạп vuι lòпg hơп, gιúp chuyệп “yêu” củα 2 пgườι mớι mẻ và thăпg hσα hơп.

    пgược lạι, bảп thâп chàпg khôпg muốп thαy đổι gì về thóι queп gιườпg chιếu củα 2 vợ chồпg và đồпg thờι cũпg khôпg hứпg thú vớι пhữпg sáпg tạσ củα bạп. Đιều đó gửι đι 1 suy пghĩ củα chàпg rằпg, chuyệп ấy củα 2 пgườι chẳпg có gì thú vị đâu, dù có cố gắпg thαy đổι thế пàσ cũпg chỉ vậy thôι. Rất có thể chàпg đã gửι gắm пιềm tιп ở một chỗ khác rồι!

    Tuy пhιêп, các mẹ cầп пhớ, cuộc sốпg hôп пhâп khó tráпh khỏι пhữпg lúc thăпg trầm. Chàпg hờ hữпg chuyệп gιườпg chιếu có thể là dσ пhιều пguyêп пhâп khác пhαu chứ khôпg phảι là khôпg yêu vợ và khôпg chuпg thủy пữα. Khι đó, пgườι vợ hãy bìпh tĩпh trò chuyệп vớι chồпg để tìm rα lí dσ, cùпg пhαu gιảι quyết để tìm lạι hạпh phúc пhé!

    Xem thêm: Sau “â.n á.i” nếu chồng hôn vợ như thế này, chứng tỏ anh coi bạn như báu vật

    Nhiều người đàn ông nói rất hay nhưng cách anh ta làm lại ngược lại. Anh ta có thể làm ra những hành động khiến bạn bị tổn thương, cũng chẳng hơi đâu mà để ý tới cảm xúc của bạn.

    Nhưng nếu một người đàn ông thực sự yêu một người phụ nữ, anh ấy sẽ trở nên tinh tế và chu đáo lạ thường. Anh ấy sẽ dõi theo bạn từng bước đi, từng cử chỉ và lời nói, thói quen của bạn. Và, chắc chắn một điều là anh ấy đặc biệt thích hôn bạn.

    Hôn mỗi sáng mai thức dậy, hôn trước khi đi làm hay hôn khi “â.n á.i”, thậm chí là hôn sau khi “cuộc yêu” kết thúc. Và nếu chàng hôn bạn ở 3 nơi này sau khi “â.n á.i” thì chứng tỏ một điều rằng: Chàng coi bạn như “báu vật”! Bởi chỉ yêu tới tận xương tủy mới làm được như vậy, còn nếu không yêu, một nụ hôn hời hợt anh ta cũng sẽ “tiếc rẻ”.

    Sau “ân ái” nếu chồng hôn vợ như thế này, chứng tỏ anh coi bạn như báu vật - 1

    (Ảnh minh họa)

    1. Chàng hôn lên môi: “Anh yêu em rất nhiều”

    Trước mỗi “cuộc yêu”, các cặp đôi thường hôn nhau để đánh thức mọi giác quan, để tạo nhiệt cho “cuộc yêu” thêm nồng cháy. Còn sau mỗi lần gần gũi, nếu chàng trao cho bạn một nụ hôn thật sâu lên mỗi thì điều đó có nghĩa là chàng đang muốn nói rằng “anh yêu em rất nhiều”.

    Một nụ hôn sâu vào lúc này cũng khiến trái tim hai người gần nhau hơn, tình cảm vợ chồng ngày một khăng khít.

    Ngoài ra, hôn môi còn có thể thúc đẩy quá trình tiết hormone tuyến thượng thận, tăng tốc độ tuần hoàn máu,…rất tốt cho sức khỏe của cả hai đấy.

    2. Chàng hôn lên trán bạn: “Cảm ơn em, em tuyệt vời lắm!”

    Sẽ thật hạnh phúc nếu sau mỗi “cuộc yêu” được nằm trong vòng tay ấm áp của chàng, được chàng hôn lên trán. Một nụ hôn lên trán sau mỗi lần gần gũi chứng tỏ chàng rất trân trọng bạn.

    Nụ hôn đó cũng thay cho lời chàng muốn nói: “Cảm ơn em, em tuyệt vời lắm”. Những người đàn ông chịu hôn vợ ở vị trí này chứng tỏ anh ta là mẫu người chu đáo, có tính cách ấm áp, biết chiều chuộng và luôn quan tâm đến cảm xúc của vợ.

    Sau “ân ái” nếu chồng hôn vợ như thế này, chứng tỏ anh coi bạn như báu vật - 3

    (Ảnh minh họa)

    3. Hôn lên tóc vợ sau “yêu: “Anh yêu em”

    Nếu một chàng trai hôn lên tóc một cô gái điều đó chứng tỏ rằng anh ta thích cô ấy, anh ta đang thể hiện tình cảm với cô gái đó. Còn nếu nụ hôn này xuất hiện sau mỗi “cuộc yêu” thì nó như thay cho lời yêu của người đàn ông gửi tới vợ/bạn gái: “anh yêu em”.

    Đồng thời, nụ hôn này còn mang ý nghĩa chàng muốn gắn bó lâu dài và yêu thương bạn đến suốt phần đời còn lại.

    Nói chung, tùy thuộc vào vị trí hôn, cách hôn và thời điểm mà mỗi nụ hôn sẽ mang một thông điệp khác nhau. Nếu bạn được chồng/bạn trai hôn lên 3 vị trí trên sau mỗi “cuộc yêu” thì chứng tỏ bạn có địa vị rất lớn trong lòng nửa kia, bạn có một cuộc hôn nhân viên mãn, hạnh phúc vì được chồng yêu thương, chiều chuộng.

    Nguồn: https://doisonggiadinh.baophunuthudo.vn/nho-to/sau-an-ai-neu-chong-hon-vo-nhu-the-nay-chung-to-anh-coi-ban-nhu-bau-vat-c79a29086.html

    пguồп: https://www.webtretho.com/f/goc-yeu-1/6-dau-hıeu-khı-aп-aı-chuпg-to-choпg-da-co-bo-vo-khoпg-caп-phaı-doaп-gıa-doaп-пoп-gı-пua-2579476

  • cuocsongngaymoi.com.vn Vợ bảo về ngoại chăm mẹ ốm, nửa đêm chồng kiểm tra định vị thấy nằm trong nhà nghỉ, anh vội tới nơi thì ch ết sữ ng khi thấy

    Vợ bảo về ngoại chăm mẹ ốm, nửa đêm chồng kiểm tra định vị thấy nằm trong nh///à ngh///ỉ, anh vội tới nơi thì ch///ết sữ///ng khi thấy…

    Hôm đó là thứ Sáu, sau bữa cơm tối, vợ anh – Lan – thu dọn vali rồi nói với anh bằng giọng hối hả:

    – Mẹ em mấy hôm nay yếu lắm, chắc em phải về ngoại vài ngày chăm bà.

    Anh Hùng – chồng Lan – chỉ gật đầu, dặn dò:
    – Ừ, em đi cẩn thận. Có gì thì gọi anh.

    Hai người cưới nhau được 7 năm, có một cô con gái nhỏ. Cuộc sống bình thường, không giàu có nhưng đủ đầy. Hùng tin vợ mình – người phụ nữ hiền lành, dịu dàng, lúc nào cũng chăm sóc gia đình chu đáo.

    Nhưng không hiểu sao, tối hôm đó, khi nhìn Lan kéo vali đi, trong lòng anh lại thấy một cảm giác bất an mơ hồ.

    Tối ấy, con gái ngủ sớm, còn Hùng nằm xem bóng đá mà tâm trí chẳng yên. Lúc 10 giờ đêm, anh nhắn tin hỏi: “Đến nơi chưa em?” – Lan trả lời nhanh: “Em đến rồi, mẹ mệt nên em dọn dẹp chút rồi ngủ đây.”

    Nhưng điều khiến anh khựng lại là tin nhắn đó được gửi kèm biểu tượng wifi mạnh – trong khi nhà mẹ vợ ở quê gần như không có mạng.

    Hùng im lặng, mở ứng dụng định vị – thứ mà hai vợ chồng từng cài đặt để “biết nhau ở đâu” cho yên tâm. Anh không có ý nghi ngờ, nhưng linh tính thôi thúc.

    Khi bản đồ hiện lên, trái tim anh như bị bóp nghẹt: vị trí của Lan là một nhà nghỉ nhỏ nằm cách nhà anh 8 cây số.

    Ban đầu anh tưởng lỗi hệ thống. Anh tắt đi bật lại, kết quả vẫn vậy. Tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra. Anh lẩm bẩm: “Không thể nào… có lẽ cô ấy ghé bạn, hoặc điện thoại bị định vị sai.”

    Nhưng rốt cuộc, sự tò mò và đau đớn đã khiến anh không thể ngồi yên. Gần 11 giờ đêm, anh lái xe tới địa chỉ đó.

    Con đường dẫn đến nhà nghỉ tối và vắng, ánh đèn vàng hắt ra từ biển hiệu cũ kỹ. Hùng dừng xe cách đó một đoạn, tim đập dữ dội.

    Anh đứng lặng vài phút rồi bước nhanh tới, vừa run vừa sợ điều tồi tệ nhất.

    Khi anh hỏi lễ tân, cô gái trẻ nhìn anh một lượt rồi nói:
    – Phòng 203 có khách nữ tên Lan đăng ký lúc 9 giờ.

    Toàn thân Hùng lạnh buốt. Anh bước lên cầu thang, mỗi bước như đạp lên ngực mình. Tới trước cửa phòng, anh nghe rõ tiếng người nói chuyện – không phải giọng Lan, mà là giọng đàn ông… và xen lẫn tiếng phụ nữ mà anh nhận ra ngay: chính vợ mình.

    Hùng chết lặng. Anh không dám mở cửa, chỉ dựa lưng vào tường, cảm giác như thế giới sụp đổ. Mấy năm bên nhau, những buổi tối cơm nhà, những cái ôm con – tất cả bỗng trở nên giả dối.

    Nhưng rồi, giữa lúc định quay đi, tiếng người đàn ông trong phòng vang lên:
    – “Em cứ bình tĩnh, lát nữa bác sĩ đến, họ sẽ xử lý cho em.”

    Bác sĩ? Anh cau mày, áp tai sát hơn. Một lúc sau, cửa phòng mở. Một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước ra, xách theo túi y tế.

    Hùng sững người, vội nép sang một bên. Người bác sĩ nói nhỏ:

    – “Cô ấy không sao, chỉ là lên cơn hoảng loạn. Lần sau anh nhớ đưa cô ấy đi viện sớm hơn, đừng để tự xử lý thế này.”

    Anh nghe mà chẳng hiểu gì. Vội vàng nhìn vào trong – và rồi tim anh như ngừng đập.

    Lan đang nằm co ro trên giường, khuôn mặt trắng bệch, tay run rẩy. Bên cạnh là một người phụ nữ lớn tuổi – mẹ cô.

    Mẹ Lan quay lại, thấy anh thì giật mình:

    – Hùng, sao con lại ở đây?

    Anh lắp bắp:
    – Con… con thấy định vị của vợ ở đây nên…

    Bà thở dài, đôi mắt đỏ hoe:

    – Mẹ bị tăng huyết áp, ngất trên xe khi hai mẹ con đang về quê. Gần đây có nhà nghỉ, nên họ đưa vào tạm để bác sĩ đến cấp cứu. Lan lo quá, không biết làm sao.

    Lúc ấy, Lan ngẩng lên. Ánh mắt cô mệt mỏi, giàn giụa nước mắt:
    – Anh… anh nghĩ em…

    Hùng không nói nổi một lời. Tất cả nghi ngờ, giận dữ phút chốc hóa thành nỗi hổ thẹn nặng trĩu. Anh bước lại, nắm chặt tay vợ:

    – Anh xin lỗi. Anh lo quá nên đến đây.

    Lan chỉ khẽ lắc đầu, nước mắt trào ra.

    – Em hiểu… Nhưng lần sau, anh hãy tin em thêm một chút, được không?

    Hùng cúi đầu. Giữa căn phòng nhỏ, tiếng mưa ngoài hiên rơi lộp độp, anh siết tay vợ thật chặt.

    Cảm giác vừa mất đi rồi lại tìm thấy điều quý giá nhất khiến tim anh nghẹn lại.

    Đêm ấy, anh không về nhà. Anh ở lại trông mẹ vợ cùng Lan, pha thuốc, đắp khăn ấm, lặng lẽ nhìn vợ ngủ gục bên giường mẹ.

    Khuôn mặt cô nhợt nhạt vì lo lắng, chẳng có chút gì của một người phản bội.

    Khi bình minh lên, ánh sáng rọi qua khung cửa, Hùng chợt nhận ra một điều giản dị mà sâu sắc: tình yêu không chỉ là niềm tin vào người khác, mà còn là sự kiên nhẫn để không giết chết niềm tin ấy bằng nghi ngờ.

    Sau lần đó, anh xóa ứng dụng định vị, chỉ giữ lại thói quen mỗi ngày hỏi han vợ bằng một tin nhắn ngắn: “Hôm nay em ổn không?”

    Lan thường trả lời bằng một biểu tượng trái tim. Và với anh, chỉ chừng đó thôi – là đủ để bình yên.

  • Thợ xây bỏ 300 triệu cưới cô gái bị liệt làm vợ, đêm tân hôn

    Thợ xây bỏ 300 triệu cưới cô gái bị li//ệt làm vợ, đêm tâ//n h//ôn vừa cởi á/o của vợ ra, anh biết mình tr/úng số độc đắc…

    Trong một con hẻm nhỏ ở vùng ven Hà Nội, Hùng – một người thợ xây gần 35 tuổi, nổi tiếng là người hiền lành, chịu khó – khiến cả xóm ngỡ ngàng khi tuyên bố sẽ cưới Lan làm vợ. Lan – cô gái từng là hoa khôi của trường sư phạm – bị tai nạn giao thông ba năm trước khiến phần thân dưới liệt hoàn toàn, phải ngồi xe lăn, mất luôn ước mơ đứng trên bục giảng.

    Người ta xì xào: “Thằng Hùng dở hơi à? Cưới người ta ngồi xe lăn mà còn bỏ ra ba trăm triệu tổ chức cưới hỏi đủ cả?” Người thì thương, người thì cười chê. Hùng không giải thích. Anh chỉ cười hiền, nằm chặt tay Lan khi cùng đi chụp ảnh cưới, nói với cô:

    “Em không đứng dậy được, thì anh sẽ ngồi xuống bên cạnh em. Mình cùng đi tiếp phần đời còn lại.”

    Lan khóc như mưa trong vòng tay anh. Bao nhiêu mặc cảm, tủi hờn, sợ hãi tan biến. Lần đầu tiên sau ba năm nằm trên giường bệnh, cô tin rằng mình có thể hạnh phúc.

    Gia đình Lan ban đầu phản đối dữ dội. Mẹ cô vừa khóc vừa mắng:

    “Con đã như thế này rồi, sao không biết nghĩ? Sao lại để người ta khổ theo mình?”

    Lan chỉ nhìn mẹ, nụ cười yếu ớt mà kiên định:

    “Con không muốn là gánh nặng. Nhưng Hùng không coi con là gánh nặng. Con tin anh ấy.”

    Sau vài tháng kiên trì, hai bên gia đình cũng xuôi lòng. Đám cưới tổ chức đơn giản nhưng đầy ấm cúng. Hùng tự tay xây lại căn nhà nhỏ, làm dốc lên xuống, chỉnh lại mọi thứ để Lan có thể tự sinh hoạt phần nào. Anh còn lắp thêm lan can, thiết kế lại phòng tắm. Người ta đếm sơ sơ, anh bỏ ra hơn 300 triệu – số tiền anh dành dụm suốt 10 năm đi làm khắp nơi – chỉ để cô gái ấy được sống dễ dàng hơn một chút.

    Tối hôm tân hôn, trời mưa lất phất. Trong căn phòng nhỏ thơm mùi gỗ mới, Hùng dìu Lan lên giường. Anh vụng về gỡ lớp áo cưới ren trắng. Bàn tay run run – không phải vì dục vọng, mà vì xúc động. Khi tấm áo rơi xuống, anh khựng lại.

    Không phải vì thân thể yếu ớt kia. Mà vì từng vết sẹo, từng vết lăn mờ nhòe chạy dọc lưng và hai bên hông cô. Những dấu vết của ba năm tập vật lý trị liệu đau đớn, của những lần ngã trong âm thầm, và cả những lần khóc cạn nước mắt giữa đêm vì không thể trở mình.

    Hùng củi xuống, ôm cô thật chặt. Không một lời nào được thốt ra, nhưng nước mắt anh thấm đẫm tóc cô.

    “Anh không tiếc à?” – Lan hỏi khẽ, giọng lạc đi.

    Hùng lắc đầu, môi anh chạm nhẹ lên trán cô:

    “Không. Anh chỉ tiếc… vì không đến sớm hơn, để đỡ cho em phần nào đau đớn. Em chính là may mắn lớn nhất đời anh.”

    Lan bật khóc. Chưa bao giờ cô thấy mình được nhìn bằng ánh mắt ấy – không thương hại, không gánh vác, mà là yêu thương thuần túy.

    Từ hôm đó, mỗi ngày là một ngày mới. Hùng không chỉ là chồng, mà còn là bạn đồng hành trong hành trình chữa lành của Lan. Anh đưa cô đi tập vật lý trị liệu mỗi tuần, học cách nấu món cô thích, tự mày mò làm móc treo quần áo, gắn hệ thống gọi điện nhỏ cạnh giường để cô có thể gọi anh nếu cần.

    Còn Lan, dù vẫn ngồi xe lăn, nhưng đôi mắt cô rạng rỡ hơn bất kỳ người phụ nữ nào. Cô bắt đầu vẽ trở lại – những bức tranh đầy sức sống, tràn ngập ánh sáng. Cô còn mở một lớp học online dạy mỹ thuật cho trẻ em, lấy tên là: “Sống Lại Từ Màu Sắc.”

    Một năm sau, cô bắt đầu cảm nhận được đôi chân. Hai năm sau, với nỗ lực phi thường và tình yêu luôn bên cạnh, Lan tập đi với nạng. Ngày cô bước được ba bước đầu

    tiên, Hùng ôm lấy cô bật khóc như một đứa trẻ.

    “Anh thấy chưa?” – cô cười trong nước mắt – “Anh đúng là trúng số độc đắc rồi.”

    Anh gật đầu, thì thầm:

    “Và anh sẽ không đổi lấy giải thưởng nào khác, dù là cả thế giới này.”

  • Tùng im lặng. Sự im lặng quặn lên như một cơn bão không tiếng sét. Tôi sợ anh sẽ sụp đổ. Nhưng anh chỉ ngồi đó, hai tay ôm đầu, nước mắt chảy dài

    1. Túi đồ từ trên trời rơi xuống

    Tôi tên là Lan, 32 tuổi, sống cùng chồng và mẹ chồng trong căn nhà nhỏ mặt tiền đường Lê Trọng Tấn. Nhà ba tầng, lâu năm, kết cấu kiểu cũ: trần thạch cao chỗ dày chỗ mỏng. Gần đây phòng ngủ vợ chồng tôi nóng bất thường, máy điều hòa bật mà gió chỉ phả ra hơi ấm. Tôi gọi thợ kỹ thuật đến kiểm tra.

    Anh thợ tên Tín, dáng nhỏ thó, hiền lành. Anh vừa đứng lên chiếc thang nhôm, tháo mặt nạ điều hòa, vừa hỏi:

    – Chị dùng bao lâu rồi?
    – Cũng 5 năm rồi. Dạo này nó yếu lắm.

    Tín soi đèn pin lên sâu bên trong trần nhà, nhíu mày:

    – Ơ… Trong này có cái gì lạ lắm chị ơi.

    Tim tôi đập thình thịch.

    – Lạ… là sao?

    Tín luồn tay lên khe hở giữa trần và dàn lạnh, cố lôi ra một vật gì đó. Chỉ vài giây, anh đặt xuống giường… một chiếc túi xách phụ nữ màu đỏ rượu.

    Nhìn cái túi, tôi chết điếng. Loại túi này đắt tiền, sang chảnh, không phải phong cách của tôi. Tôi cảm thấy chân mình mềm nhũn.

    – Em nghĩ chắc ai đó bỏ quên lúc sửa trần? – Tín đoán.

    Nhưng căn nhà này từ khi tôi về làm dâu đến giờ chưa hề sửa lại trần phòng ngủ.

    Túi nằm ở đó, như một sự thật đang thách thức tôi.

    Tín sửa xong máy điều hòa rồi chào ra về. Trước khi đi anh còn nói:

    – Em nghĩ chị nên hỏi lại mọi người trong nhà xem sao. Túi còn khá mới đó chị.

    Tôi đóng cửa phòng, tay run bần bật khi cầm túi lên. Bên ngoài không bụi bặm, chứng tỏ nó chỉ mới được đặt vào đây… không lâu.

    Tôi nghĩ ngay đến chồng.

    Phòng ngủ này là của hai vợ chồng. Nếu có người phụ nữ nào khác từng bước vào đây… tôi chắc sẽ phát điên.

    Ở dưới nhà, tiếng mẹ chồng tôi lục đục dọn cơm. Còn chồng tôi đang đi công tác ở Buôn Ma Thuột, tối mai mới về.

    Tôi hít sâu, sờ vào khóa kéo.

    2. Bên trong chiếc túi

    Trong túi có:

    – Một ví nhỏ
    – Một khăn tay thêu hoa hồng
    – Một chiếc vòng bạc bị gãy mất một mắt
    – Một tờ giấy cũ gấp làm đôi
    – Và… một tấm ảnh đen trắng cỡ nhỏ.

    Tôi mở ví trước. Không có tiền, chỉ có một tờ giấy chứng sinh cũ kỹ, ố vàng, đề năm 1989. Trên giấy ghi tên một người mẹ: Nguyễn Thị Thanh.

    Thanh? Tôi không quen ai tên đó.

    Tiếp theo, tôi mở tấm ảnh. Trong ảnh là một cô gái trẻ khoảng đôi mươi, nét đẹp mảnh mai, gương mặt phảng phất buồn bã. Điều làm tôi giật mình là bên cạnh cô gái ấy là… mẹ chồng tôi, lúc còn trẻ, khoảng ba mươi mấy tuổi.

    Tôi ngồi thụp xuống giường, tay run rẩy. Tại sao ảnh của mẹ chồng lại nằm trong túi đồ phụ nữ được giấu trong trần nhà?

    Và tại sao lại có giấy chứng sinh?

    Tôi mở tiếp tờ giấy gấp đôi. Đó là một lá thư, nét chữ mềm mại:

    “Chị Lệ,
    Em để đứa bé lại cho chị chăm một thời gian. Em không còn lựa chọn nào khác.
    Em biết chị thương em, nên em gửi gắm.
    Nếu một ngày em không quay lại… em mong chị đừng trách em.
    – Thanh”

    Tôi đọc xong mà toàn thân lạnh đi.

    Thanh… gửi con lại cho mẹ chồng tôi?

    Vậy… chồng tôi có phải con ruột của bà Lệ không?

    Ý nghĩ ấy khiến tôi nghẹt thở.

    Bà Lệ – mẹ chồng tôi – vốn ít nói, trầm tính, và từ trước đến nay vẫn luôn có khoảng cách nhẹ với chính con trai mình. Tôi từng cho rằng đó là tính cách. Nhưng giờ thì…

    Tôi đem túi trộm vào phòng làm việc, giấu dưới bàn. Tôi cần nói chuyện với bà. Tôi không muốn tự mình đoán thêm rồi đau lòng vô ích.

    Tôi xuống bếp, nhẹ nhàng:

    – Mẹ ơi, con… muốn hỏi mẹ chuyện này chút được không?

    Bà ngẩng lên, đôi mắt vốn luôn hiền nhưng nay có gì đó cảnh giác.

    – Ừ, có chuyện gì mà mặt mũi con tái thế?

    Tôi nuốt khan.

    – Con… tìm thấy một túi đồ trên trần phòng ngủ. Trong đó có ảnh mẹ và một cô tên Thanh… với giấy chứng sinh.

    Bà Lệ buông đôi đũa xuống bàn đánh “cạch”.

    – Con nói… con tìm thấy ở đâu?

    – Trên trần phòng con ạ.

    Mặt bà trắng bệch như vừa nhìn thấy ma.

    Tôi chưa kịp hỏi thêm thì bà đứng bật dậy, giọng run run:

    – Con đưa mẹ xem!

    Tôi dẫn bà lên phòng, lấy túi ra. Vừa nhìn thấy nó, bà Lệ lập tức ôm chặt vào lòng, nước mắt trào ra như đê vỡ.

    – Trời ơi… tưởng mất rồi…

    – Mẹ… đây là gì ạ? Con không hiểu.

    Bà bóp chặt quai túi, run đến mức tôi phải dìu bà ngồi xuống giường.

    Rồi bà nói, bằng giọng trầm khàn:

    – Con dâu à… chuyện này mẹ giấu mấy chục năm nay. Mẹ không nghĩ… đến lúc nó lại lộ ra theo cách như vậy.

    Tôi nín thở.

    – Cô gái trong hình… là em ruột mẹ. Em gái mẹ – Thanh.

    Tôi đứng hình vài giây.

    – Em gái mẹ? Vậy còn…

    – Đứa bé trong giấy chứng sinh… chính là con của nó.

    Gió điều hòa phả qua lạnh buốt, nhưng không lạnh bằng câu kế tiếp của mẹ chồng:

    – Và đứa bé ấy… chính là chồng con.

    Tôi nắm chặt mép giường cho khỏi ngã. Điều tôi sợ nhất phút trước – hóa ra… lại đúng theo cách còn đau hơn.

    3. Bí mật của một người mẹ

    Bà Lệ kể, giọng đứt quãng như từng câu đều cắt vào tim:

    – Em mẹ yêu một người đàn ông có gia đình. Nó khờ dại, yêu hết mình, rồi có thai. Khi biết tin, anh ta bỏ rơi nó. Lúc ấy nó tuyệt vọng lắm, định phá thai nhưng mẹ ngăn. Nó sinh thằng Tùng… nhưng nó bị trầm cảm sau sinh nặng lắm con à. Nó không dám nhìn con, không đủ can đảm làm mẹ. Một đêm mưa, nó để lại đứa bé cho mẹ rồi bỏ đi… Mẹ tìm nó suốt năm trời nhưng chỉ nhận được tin nó chết vì tai nạn ở miền Trung.

    Tôi lặng người. Vậy chồng tôi… là con của một mối tình bị nguyền rủa?

    – Mẹ nuôi thằng Tùng như con ruột. Ba nó lúc ấy mất sớm rồi, nên hàng xóm ai cũng nghĩ nó là con mẹ. Mẹ chưa từng dám nói nó biết. Mẹ sợ nó sốc, sợ nó hận mẹ vì đã giấu chuyện của mẹ ruột nó…

    Bà lau nước mắt, đôi vai run lẩy bẩy.

    – Còn vì sao túi đồ trên trần? – tôi hỏi khẽ.

    – Lúc mới sinh, mẹ cất túi này kỹ lắm, để làm kỷ vật cho nó sau này… nhưng rồi vợ chồng con dọn về, mẹ sợ các con thấy, lại sợ nó vô tình tìm được. Mẹ… đem giấu lên trần, chỗ ít ai nghĩ đến nhất.

    Tôi nghẹn họng.
    Câu chuyện tôi tưởng giống phim truyền hình – hóa ra lại xảy ra ngay trong ngôi nhà nhỏ này.

    Nhưng có một điều còn ám ảnh hơn.

    – Con biết… con nghi ngờ chồng con ngoại tình đúng không? – bà Lệ nhìn tôi đầy thương xót. – Nhưng con yên tâm, thằng Tùng nó không bao giờ làm vậy đâu. Nó thương con lắm.

    Tôi cắn môi đến bật máu.
    Hóa ra lòng mình bé nhỏ đến mức nghi oan cho người yêu mình nhất.

    4. Đêm chồng về

    Tối hôm đó, tôi không ngủ được. Câu chuyện của bà Lệ như một vết cắt dài, đau nhưng không thể trách. Tôi nhìn người đàn ông nằm cạnh mình – Tùng – và chợt hiểu rằng anh đang sống mà không biết nguồn gốc của chính mình.

    Tôi muốn nói cho anh biết, nhưng tôi hiểu đó không phải việc tôi có quyền quyết định.

    Nửa đêm, tôi thấy mẹ chồng đứng lặng ở sân thượng, hướng mặt về phía con đường rợp đèn vàng. Tôi nhẹ nhàng đến bên:

    – Mẹ… có định nói cho anh Tùng không?

    – Mẹ muốn – bà khẽ nói – nhưng mẹ sợ nó đau, sợ nó không gọi mẹ là “mẹ” nữa.

    Tôi nắm tay bà:

    – Nếu là người tốt, anh ấy sẽ hiểu.

    Bà nhìn tôi như thể trong tôi có câu trả lời bà tìm mấy chục năm nay.

    – Con… có thể ngồi cạnh mẹ lúc mẹ nói chuyện với nó không?

    Tôi gật đầu.

    5. Sự thật được mở ra

    Chiều hôm sau, Tùng về. Mới nhìn thấy tôi và mẹ ngồi cùng nhau ở phòng khách, anh lập tức cau mày:

    – Có chuyện gì mà hai người nhìn nghiêm vậy?

    Bà Lệ không nói ngay. Bà đặt túi đỏ xước nhẹ lên bàn.

    – Tùng à… con ngồi xuống đi. Mẹ có điều quan trọng phải nói.

    Anh ngạc nhiên:

    – Túi của ai vậy mẹ?

    Tôi chưa kịp trả lời thì mẹ anh đã khóc.

    Tôi ngồi cạnh, đặt tay lên vai bà, ra hiệu để bà nói những lời khó khăn ấy.

    Rồi bà kể lại tất cả – từ người mẹ ruột tên Thanh, đến việc gửi con, rồi bỏ đi mãi mãi, và cả lý do túi đồ nằm trên trần nhà…

    Tùng im lặng. Sự im lặng quặn lên như một cơn bão không tiếng sét.

    Tôi sợ anh sẽ sụp đổ.
    Nhưng anh chỉ ngồi đó, hai tay ôm đầu, nước mắt chảy dài.

    Một lúc lâu sau, Tùng quỳ xuống trước mẹ mình.

    – Mẹ nuôi con suốt ba mươi mấy năm… mẹ đã hy sinh cả đời vì con. Dù con sinh ra từ ai, mẹ vẫn là mẹ của con. Người sinh ra con chưa chắc là mẹ, nhưng người nuôi dưỡng con mới thật sự là mẹ.

    Câu nói ấy như xoa dịu tất cả những vết thương.

    Bà Lệ bật khóc. Tôi cũng khóc. Ba con người ôm nhau trong căn phòng nhỏ, nơi trước đó vài giờ còn chất chứa hoài nghi và bí mật.

    6. Hạt giống yêu thương

    Những ngày sau đó, Tùng chủ động tìm hiểu về mẹ ruột. Anh đến nơi bà Thanh từng sống, thắp nén nhang ở mộ bà. Trở về, anh nói với tôi:

    – Lan à, anh thấy nhẹ lòng lắm. Anh biết ơn mẹ đã nuôi anh, và biết ơn em… vì đã không giấu anh sự thật này.

    Tôi mỉm cười, nắm tay anh.

    Từ ngày bí mật ấy được mở ra, mẹ chồng tôi như trút được gánh nặng mấy chục năm. Bà vui vẻ, khỏe hơn, và lúc nào cũng nói:

    – Hóa ra chỉ cần nói thật thôi, nỗi sợ cũng tan.

    Còn tôi, tôi hiểu một điều:

    Nghi ngờ trong hôn nhân thường đến từ nỗi sợ, không phải từ sự thật.

    Và đôi khi, những gì ta tưởng là phản bội – lại liên quan đến một nỗi đau khác, sâu xa và âm thầm hơn nhiều.

  • Mặc kệ vợ ốm đau trong viện và con cái thiếu thốn, chồng đưa bồ đi du lịch Châu Âu đón Giáng sinh –

    Bệnh viện buổi chiều cuối năm lạnh lẽo đến thấu xương. Ánh đèn huỳnh quang màu trắng nhợt nhạt hắt lên gương mặt hốc hác của Hạnh. Cô nằm thườn thượt trên chiếc giường cá nhân, tiếng ho khan thỉnh thoảng lại xé tan bầu không khí tĩnh lặng. Bàn tay gầy guộc run rẩy cố giữ chặt chiếc điện thoại, màn hình đang hiển thị bức ảnh mới nhất trên trang cá nhân của chồng cô – Tuấn. Tuyết trắng xóa, cây thông Noel rực rỡ ánh đèn, và một nụ cười rạng rỡ đến chói mắt. Bên cạnh anh, không phải cô, mà là Kiều và đứa bé gái khoảng năm tuổi đang mặc chiếc áo khoác đồng phục của một khu nghỉ dưỡng đắt đỏ ở Thụy Sĩ.

    Nước mắt Hạnh chảy ngược vào trong, mặn chát và cay đắng. Cô vừa nhận được tin nhắn từ cô giáo chủ nhiệm của con trai, bé Long: “Chị Hạnh, học phí tháng này vẫn chưa thấy chuyển khoản ạ.” Một con dao vô hình cứa vào tim cô. Chồng đi nghỉ Giáng sinh ở Châu Âu với nhân tình và con riêng, dùng tiền đó để bao bọc cho hạnh phúc giả tạo, trong khi con ruột anh, bé Long, đang đứng trước nguy cơ bị đuổi học chỉ vì vài triệu đồng. Mấy ngày trước khi cô nhập viện vì viêm phổi cấp, cô đã cố gắng hỏi về số tiền dành dụm trong tài khoản chung, Tuấn đã gạt đi: “Tiền đã đầu tư vào dự án mới rồi. Em cứ nằm đó lo dưỡng bệnh đi, chuyện tiền bạc để anh lo. Phụ nữ thì biết gì!” Hóa ra, ‘dự án’ của anh chính là chuyến du lịch xa hoa này.

    Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bệnh mở ra. Một bóng dáng khắc khổ, nhỏ bé nhưng ánh mắt kiên nghị, bước vào. Là bà Lợi, mẹ chồng cô. Bà từ quê lặn lội lên thăm, gương mặt nhăn nheo hằn rõ sự lo lắng. Bà vừa hay tin con dâu ốm nặng, chứ bà tuyệt nhiên không hề hay biết về chuyến đi ‘định mệnh’ của con trai. Thấy Hạnh tiều tụy, nước mắt bà Lợi lập tức tuôn rơi.

    “Trời ơi Hạnh ơi là Hạnh! Sao con lại ra nông nỗi này? Thằng Tuấn nó đâu? Mẹ gọi điện nó cứ tắt máy. Nó đi đâu mà không ở nhà chăm sóc vợ con thế này?” Bà Lợi nghẹn ngào, bàn tay chai sạn nắm lấy tay Hạnh.

    Hạnh cố gắng mỉm cười trấn an, nhưng giọng nói yếu ớt như tiếng gió thoảng: “Mẹ… con không sao. Anh ấy… anh ấy có chuyến công tác đột xuất ở nước ngoài, gấp quá nên chưa kịp báo mẹ ạ.”

    Bà Lợi là người phụ nữ sắc sảo, tuy ở quê nhưng bà tinh ý nhận ra sự dối trá trong ánh mắt con dâu. Ánh mắt Hạnh không có sự bình thản của một lời nói dối vô hại, mà là sự nhẫn nhục, chịu đựng đến cùng cực. Bà cầm lấy chiếc điện thoại Hạnh đặt trên tủ đầu giường. Mắt kính lão mờ đi vì hơi nước, bà đeo vào, và bức ảnh ‘Gia đình Giáng sinh’ rực rỡ của Tuấn đập vào mắt bà. Cả căn phòng như đóng băng.

    “Thụy Sĩ. ‘Công tác đột xuất’ của nó là ở cái nơi tuyết phủ này sao?” Giọng bà Lợi không còn nghẹn ngào nữa, mà là một sự tĩnh lặng đáng sợ, như mặt hồ đóng băng trước cơn bão. “Kiều… con nhỏ đó là Kiều phải không? Con riêng của nó nữa hả?” Bà Lợi đặt chiếc điện thoại xuống, hai tay run rẩy bấu chặt vào mép giường. Bà không khóc, không la hét, nhưng gương mặt bà đã tái mét đi, như thể mọi sinh lực đã bị rút cạn.

    Hạnh không còn giữ được sự kiềm chế nữa. Lời nói của cô run lên vì uất hận: “Mẹ… con xin lỗi. Con không muốn mẹ đau lòng… Thằng Long… nó không có tiền đóng học. Anh ấy khóa hết thẻ rồi. Con còn đang nằm viện đây…”

    Bà Lợi nghe đến đây, sự phẫn nộ trong bà bùng lên mạnh mẽ. Bà không thể tin được đứa con trai mà bà dứt ruột đẻ ra, từng chút dạy dỗ về đạo lý làm người, lại có thể vô nhân tính đến mức này. Vợ ốm thập tử nhất sinh, con đứng trước nguy cơ thất học, còn bản thân thì đang tiêu xài phung phí tiền bạc của gia đình để đi bao bọc cho kẻ thứ ba. Bà Lợi đã từng nhường cho con trai quản lý tài khoản ngân hàng riêng của bà để anh tiện chi tiêu cho công việc làm ăn, vì anh bảo cần một nguồn vốn lớn để xoay sở. Hóa ra, Tuấn đã dùng chính thẻ của bà để sống cuộc đời vương giả này.

    Bà Lợi quay người lại, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh. “Con cứ nằm yên đó. Mẹ không để gia đình này bị người khác coi thường, bị thằng con mất dạy của mẹ chà đạp đến vậy đâu.”

    Trong khi đó, ở khách sạn năm sao tại Zurich, Thụy Sĩ, Tuấn đang nâng ly champagne cùng Kiều. Hắn ta cười ha hả, giọng nói đầy sự tự mãn: “Em thấy không, anh đã nói rồi, mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát. Cái Hạnh nó làm gì dám làm lớn chuyện? Cô ta cả đời chỉ biết cúi đầu nghe lời. Vài ba bữa cô ta khỏi ốm, anh gửi chút tiền là xong. Mà em yên tâm, thẻ của mẹ anh, anh đã lấy từ lâu rồi. Bà già làm sao biết được.”

    Kiều, với chiếc váy dạ hội lấp lánh, nhấp một ngụm rượu vang, ánh mắt sắc lạnh lóe lên sự khinh miệt: “Anh Tuấn đúng là giỏi thật, nhưng anh có chắc mẹ anh không nghi ngờ? Dù gì đó cũng là tiền bà tích cóp cả đời. Mà này, anh đã nói sẽ mua cho em chiếc vòng cổ kim cương đó rồi mà? Hay anh tính để sang năm Noel anh mới mua?” Lời nói của cô ta ngọt ngào như đường, nhưng ẩn chứa sự ép buộc và tham lam không che đậy.

    Tuấn vội vã trấn an: “Em yên tâm, anh đã đặt rồi. Anh đã nói rồi, với anh, em và bé Na mới là gia đình thật sự. Cô vợ cũ đã là quá khứ.” Hắn ta không hề biết rằng, chính lúc hắn ta thốt ra câu đó, cuộc đời hắn sắp bước vào một ngã rẽ không thể ngờ.

    Đúng lúc ấy, Tuấn nhận được hàng loạt thông báo tin nhắn trên điện thoại, rồi điện thoại của Kiều cũng rung lên liên tục.

    “Tuấn, anh xem cái này đi!” Kiều cau mày, đưa màn hình điện thoại cho Tuấn. Gương mặt cô ta trắng bệch.

    Trên trang mạng xã hội cá nhân của bà Lợi, một đoạn video ngắn vừa được đăng tải. Video quay cảnh căn phòng bệnh viện vắng vẻ, rồi chuyển sang hình ảnh bé Long đang ngồi học một mình bên chiếc bàn cũ kỹ, đôi mắt buồn bã. Giọng bà Lợi vang lên, trầm tĩnh nhưng đầy quyền lực, như một tuyên ngôn:

    “Đây là con dâu tôi, Hạnh, đang nằm viện. Và đây là cháu nội tôi, Long, đang đứng trước nguy cơ thất học. Trong khi đó, con trai tôi, Tuấn, đang tiêu xài phung phí trên đất người cùng nhân tình và con riêng. Tôi, Lợi, bằng danh dự và tư cách của một người mẹ, xin tuyên bố: Bắt đầu từ giây phút này, TẤT CẢ các tài khoản ngân hàng, kể cả tài khoản mà thằng Tuấn đang sử dụng mà không xin phép tôi, đều đã bị khóa. Tôi sẽ dùng mọi tài sản còn lại của mình để lo cho việc học và chữa bệnh cho con dâu và cháu nội. Sau này, toàn bộ tài sản, bao gồm cả căn nhà đang đứng tên tôi, tôi sẽ để lại cho con dâu tôi, Hạnh. Kẻ nào dám làm hại đến mẹ con nó, cứ bước qua xác tôi!”

    Dưới video, hàng ngàn bình luận bùng nổ, không chỉ từ người thân, bạn bè, mà cả những người không quen biết. Sóng gió dư luận ập đến nhanh như bão.

    Gương mặt Tuấn biến sắc. Hắn ta gần như đánh rơi ly champagne. “Không thể nào! Mẹ… mẹ làm sao có thể… Bà ấy chỉ là một bà già nhà quê! Bà làm sao biết cách khóa thẻ?” Hắn ta lao vào kiểm tra điện thoại. Hàng loạt tin nhắn báo động: “Tài khoản đã bị đóng băng theo yêu cầu của chủ sở hữu.”

    Kiều đứng dậy, đôi mắt sắc như dao găm nhìn Tuấn, không còn vẻ ngọt ngào giả tạo lúc nãy. “Anh nói cái gì? Khóa hết thẻ? Anh đang đùa tôi à? Tiền đâu để trả cho chuyến đi này? Tiền đâu để mua vòng cổ kim cương cho tôi? Anh đã nói anh có tiền, anh có tất cả mà!” Giọng cô ta đầy vẻ mỉa mai, châm biếm sâu cay.

    Tuấn run rẩy, cố giữ vẻ bình tĩnh: “Em bình tĩnh đi Kiều. Chỉ là mẹ anh giận dỗi thôi. Anh sẽ gọi về nói chuyện với bà. Chắc chắn là bà sẽ mở lại ngay.”

    Kiều cười khẩy, nụ cười đầy sự khinh miệt: “Giận dỗi? Anh đọc đi! Bà ta nói sẽ để lại HẾT TÀI SẢN cho vợ anh! Anh nghĩ bà ta chỉ ‘giận dỗi’ sao? Bà ta đang muốn cắt đứt mọi thứ với anh, anh ngốc ạ! Anh còn định gọi về ‘nói chuyện’ với bà ta bằng cái giọng tự mãn đó hả? Anh nghĩ bà ta sẽ lắng nghe sao? Anh tưởng mình là ai? Một gã đàn ông phản bội, dùng tiền của mẹ già để bao bọc nhân tình, bỏ mặc vợ con ruột. Anh nghĩ bà ta sẽ tha thứ sao?”

    Lời nói của Kiều như những nhát roi quật vào lòng tự trọng cuối cùng của Tuấn. Hắn ta gần như không thốt nên lời, chỉ biết lắp bắp: “Nhưng… anh không thể trắng tay được! Anh đã hứa với em rồi!”

    “Hứa? Lời hứa của anh rẻ rúng như đống rác vậy, Tuấn.” Kiều nhếch mép, tiến lại gần, ghé sát vào tai Tuấn, giọng nói lạnh lùng, tàn nhẫn: “Anh nghĩ tôi ở bên anh vì cái gì? Tình yêu chân chính sao? Đừng có ngu ngốc như vậy! Tôi ở bên anh vì tiền, vì cuộc sống xa hoa mà anh hứa hẹn! Giờ anh không còn gì, anh còn giá trị gì với tôi nữa? Anh nghĩ tôi sẽ ở lại đây, ôm anh trong cái đêm Giáng sinh cô đơn này với một cái thẻ bị khóa sao? Anh nhầm to rồi!”

    Kiều nhanh chóng vào phòng thay đồ, thu dọn hành lý riêng của cô ta. Tuấn cố gắng níu kéo: “Kiều! Em đừng đi! Anh sẽ tìm cách! Anh sẽ thuyết phục mẹ anh! Anh thề!”

    Kiều quay lại, ném trả chiếc áo khoác hàng hiệu Tuấn vừa mua cho cô ta vào mặt hắn, ánh mắt chứa đựng toàn sự khinh bỉ. “Thuyết phục sao? Anh nghĩ bà già đó tin anh một lần nữa sao? Anh tự lo cho cái thân anh đi. À quên, khách sạn này đã quá ngày thanh toán rồi đó. Tôi không rảnh mà ở lại đây trả tiền cho cái đêm Giáng sinh thảm hại của anh. Chuyện của anh, tự anh giải quyết đi. Tạm biệt, gã đàn ông nghèo hèn!” Cô ta kéo vali, bước đi không một lần ngoảnh lại, bỏ lại Tuấn đứng chôn chân giữa căn phòng sang trọng, trống rỗng và lạnh lẽo.

    Sáng hôm sau, Tuấn bay chuyến sớm nhất về nước, trong lòng tràn ngập sự lo sợ và giận dữ. Hắn ta không về nhà, mà lập tức đến bệnh viện.

    Trong phòng bệnh, Hạnh đang ngồi dậy, dựa lưng vào gối, uống một ngụm nước ấm. Gương mặt cô vẫn còn xanh xao nhưng ánh mắt đã ánh lên một tia lửa sống. Bà Lợi đang ngồi bên cạnh, bà vừa nhận được điện thoại từ luật sư của bà, khẳng định rằng mọi thủ tục phong tỏa tài sản đã hoàn tất.

    Cánh cửa mở tung, Tuấn bước vào, gương mặt bừng bừng tức giận. “Mẹ! Mẹ làm cái trò gì vậy hả? Mẹ có biết mẹ vừa làm gì không? Mẹ khóa hết thẻ của con? Mẹ có biết con đang làm ăn lớn không? Mẹ đăng cả cái video đó lên mạng xã hội là sao? Mẹ muốn con mất hết danh dự, mất hết tất cả sao?” Hắn ta gầm lên, bất chấp bệnh viện.

    Bà Lợi chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt bà nhìn Tuấn không còn sự yêu thương của người mẹ, mà là sự thất vọng và khinh miệt vô bờ bến. “Mày hỏi tao làm cái trò gì hả? Mày có còn biết mày là con ai không? Mày còn biết mày có vợ ốm nằm đây, có con trai đang khốn khổ vì không có tiền đóng học không? Hay là mày chỉ biết có con bồ và con riêng của nó thôi?” Giọng bà Lợi đanh thép, lạnh lùng, mỗi lời nói như một cái tát.

    “Cái đó là chuyện của con! Con tự lo được!” Tuấn gân cổ cãi lại.

    “Tự lo được sao?” Bà Lợi cười khẩy, một nụ cười đầy sự mỉa mai chua chát. “Tự lo bằng cách lấy tiền của mẹ già để đi chơi với nhân tình? Mày giỏi quá ha! Mày tự lo đến mức con trai ruột mày không có nổi tiền đóng học! Mày nói làm ăn lớn, ‘dự án’ của mày chính là cái con Kiều đó à? Mày về mà hỏi nó xem nó còn yêu ‘dự án’ của mày không khi mày trắng tay?”

    Tuấn sững sờ. “Mẹ… mẹ biết Kiều bỏ con rồi sao?” Hắn ta lắp bắp, gương mặt bỗng trở nên thảm hại.

    “Con Kiều đó là loại người gì, mẹ không cần biết. Nhưng rõ ràng, nó có ‘tầm nhìn’ hơn mày nhiều, Tuấn ạ. Nó biết gã đàn ông vô tâm, vô đạo đức như mày thì chẳng đáng để nó đặt cược. Còn con Hạnh, vợ mày, nó nằm đây. Nó đã nói dối, nói dối để bảo vệ cái danh dự rách nát của mày, nói dối để mẹ khỏi đau lòng. Mày có thấy nhục nhã không?”

    Hạnh ngồi đó, nhìn hai mẹ con họ tranh cãi, cô không nói một lời. Ánh mắt cô đã thay đổi, không còn sự sợ hãi, mà thay vào đó là sự kiên cường, sự giải thoát. Cô đã chịu đựng quá đủ rồi.

    Tuấn quay sang Hạnh, giọng nói chuyển sang nài nỉ: “Hạnh, em nói với mẹ đi! Em nói với mẹ là anh đã xin lỗi rồi! Anh hứa sẽ bù đắp! Em nói với mẹ là em cần tiền chữa bệnh, cần tiền cho con đóng học. Chỉ có anh mới kiếm được tiền!”

    Hạnh nhìn thẳng vào mắt chồng, đôi mắt cô sâu thẳm như chứa đựng cả một bầu trời giông bão đã tan. Cô hít một hơi sâu, giọng nói yếu ớt nhưng đầy quyết đoán: “Anh Tuấn. Tôi không cần tiền của anh. Tôi đã có mẹ. Mẹ đã lo cho tôi và Long. Anh đã quên rồi sao? Anh nói tôi không biết gì về tiền bạc. Vậy thì anh cũng đừng bận tâm đến chuyện đó nữa. Anh cứ giữ lấy cái ‘tự lo’ của anh đi.”

    “Hạnh! Em nói gì vậy? Em muốn làm to chuyện à? Em muốn ly hôn sao?” Tuấn hốt hoảng.

    Bà Lợi đứng phắt dậy, che chắn cho Hạnh. “Ly hôn thì sao? Mày còn xứng đáng làm chồng, làm cha nữa không? Mày về đi, Tuấn. Đừng để tao phải dùng đến biện pháp mạnh hơn. Mày nghe rõ đây, tao sẽ chuyển hết tài sản cho Hạnh để nó có thể nuôi con và sống cuộc đời nó xứng đáng được hưởng. Mày, thằng con bất hiếu, tự đi mà gánh lấy hậu quả!”

    Tuấn đứng đó, gục ngã hoàn toàn. Hắn ta không còn là một gã giám đốc tự mãn, mà chỉ là một kẻ phản bội mất hết tất cả: tiền bạc, nhân tình, và quan trọng nhất là gia đình. Hắn ta hiểu rằng, mẹ hắn nói là làm. Hắn ta đã tự tay phá hủy mọi thứ.

    Giáng sinh năm đó, không có tuyết, nhưng lòng Hạnh lại thấy ấm áp lạ thường. Cô đã xuất viện, sức khỏe đã hồi phục, và bé Long đã được quay lại trường học. Tiền học phí được đóng đầy đủ, thậm chí còn dư dả để mua cho bé một chiếc áo ấm mới. Bà Lợi đã quyết định chuyển về thành phố sống cùng mẹ con cô. Bà dùng tiền riêng mua một căn hộ mới tiện nghi hơn, đứng tên Hạnh.

    Trong căn hộ mới, ánh đèn Giáng sinh lấp lánh trên cây thông nhỏ. Bà Lợi đang ôm Long, kể cho cháu nghe những câu chuyện cổ tích. Long cười khúc khích, gương mặt rạng rỡ.

    Hạnh ngồi bên cửa sổ, nhấp một ngụm trà nóng. Cô nhận được cuộc gọi từ luật sư. Thủ tục ly hôn đã hoàn tất. Tuấn đã ký vào đơn một cách lặng lẽ. Hắn ta không còn cãi vã, chỉ chấp nhận mọi điều khoản. Tuấn đã bắt đầu lại từ con số 0, sống một cuộc đời chật vật, không còn tiền bạc để bao bọc cho những người lợi dụng hắn.

    Bà Lợi bước đến bên Hạnh, đặt tay lên vai cô. “Mẹ xin lỗi con, Hạnh. Vì đã sinh ra một người con trai tệ bạc. Nhưng con hãy tin mẹ, mẹ sẽ là chỗ dựa của mẹ con con. Con là con dâu của mẹ, là người mẹ yêu thương và kính trọng. Con xứng đáng với một cuộc đời tốt đẹp hơn.”

    Hạnh quay lại, ôm lấy mẹ chồng, nước mắt hạnh phúc lăn dài. “Mẹ… con cảm ơn mẹ. Mẹ đã cứu cuộc đời con. Mẹ đã cho con thấy, tình thương không phải lúc nào cũng đi kèm với máu mủ ruột thịt.”

    “Phải, con gái.” Bà Lợi mỉm cười hiền từ. “Tình thương là sự lựa chọn. Mẹ đã lựa chọn con và Long. Mẹ đã lựa chọn điều đúng đắn.”

    Căn phòng tràn ngập tiếng cười giòn tan của bé Long và hơi ấm của tình thân. Hạnh nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết chưa rơi, nhưng cô cảm nhận được một mùa xuân mới đang đến. Cô đã mất đi một người chồng phản bội, nhưng cô đã tìm lại được sự tự tôn, sự công bằng, và một người mẹ chồng tuyệt vời. Hạnh biết rằng, cuộc đời của cô và Long, từ giờ phút này, sẽ chỉ có những điều tốt đẹp đang chờ đợi.

    Hạnh mỉm cười. Mùa Giáng sinh năm nay, cô đã tìm được ý nghĩa thực sự của gia đình và hạnh phúc. Không phải là chuyến du lịch xa hoa, mà là sự bình yên, sự sẻ chia và sự công bằng.

    LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.

  • Bên trong là một xấp tiền đã ố vàng. — “Số tiền này, bác giữ suốt hai mươi năm. Hôm nay, bác mới có thể trả.

    LẦN ĐẦU VỀ NHÀ NGƯỜI YÊU, BỐ ANH NHÌN TÔI CHẰM CHẰM RỒI HỎI MỘT CÂU KHIẾN CẢ MÂM CƠM CHẾT LẶNG

    Tôi quen Nam được hơn một năm thì anh mới dắt tôi về nhà ra mắt.

    Không phải vì anh không nghiêm túc, mà vì hoàn cảnh gia đình anh khá đặc biệt. Bố Nam là người ít nói, nghiêm khắc, từng là bộ đội về hưu. Mẹ anh mất sớm, trong nhà chỉ còn hai bố con nương tựa nhau.

    Nam bảo:
    — “Bố anh khó tính, nhưng không phải người xấu. Em đừng lo.”

    Anh nói vậy, nhưng từ lúc ngồi trên chuyến xe về quê anh, tay tôi vẫn lạnh ngắt.

    1. Căn nhà cũ và ánh mắt đầu tiên

    Nhà Nam nằm cuối một con ngõ nhỏ ở ngoại thành. Ngôi nhà cấp bốn cũ kỹ, tường vàng đã bong tróc từng mảng. Trước sân có một cây xoài già, gốc xù xì, rễ nổi lên như những mạch máu.

    Ngay khi tôi bước qua cổng, có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình.

    Bố Nam đứng ở hiên nhà. Ông gầy, lưng hơi còng, mái tóc bạc gần hết. Ánh mắt ông… rất lạ. Không phải dò xét, cũng không phải lạnh lùng, mà giống như đang cố xác nhận một điều gì đó.

    Ông nhìn tôi không chớp.

    Tôi lễ phép cúi đầu:
    — “Cháu chào bác ạ.”

    Ông vẫn nhìn. Vài giây trôi qua dài đến mức tôi nghe rõ tiếng tim mình đập trong lồng ngực.

    Cuối cùng, ông gật đầu:
    — “Vào nhà đi.”

    Nam kéo tay tôi, thì thầm:
    — “Bố anh vậy đó, quen rồi sẽ ổn.”

    Nhưng tôi biết, ánh mắt ấy không hề “bình thường”.

    2. Mâm cơm đầu tiên

    Bữa cơm được dọn ra khá đơn giản: canh rau muống, đĩa cá kho, bát cà pháo, thêm bát thịt rang. Rất đúng kiểu gia đình Bắc truyền thống.

    Chúng tôi ngồi xuống.

    Không khí im lặng đến mức nghe rõ tiếng muỗi vo ve ngoài cửa.

    Bố Nam gắp cho tôi một miếng cá.
    — “Ăn đi.”

    Tôi vội cảm ơn, cúi đầu ăn, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt ông đang đặt lên mặt mình.

    Ông nhìn rất kỹ. Từ trán, mắt, mũi, đến cả vết bớt nhỏ ở gần khóe môi tôi.

    Nam có vẻ cũng nhận ra sự khác thường.
    — “Bố… sao bố cứ nhìn Linh mãi vậy?”

    Ông không trả lời.

    Ông uống một ngụm nước, đặt chén xuống bàn, rồi đột nhiên hỏi:

    — “Cháu có phải… con gái của bà Hạnh bán xôi ở bến xe huyện không?”

    Câu hỏi vừa dứt, cả mâm cơm chết lặng.

    Đũa trên tay tôi khựng lại.

    Tim tôi như rơi xuống.

    Nam quay phắt sang tôi:
    — “Sao bố biết?”

    Còn tôi, cổ họng nghẹn ứ, không nói nên lời.

    3. Quá khứ tôi chưa từng kể

    Tôi chưa từng kể với Nam về mẹ mình một cách chi tiết.

    Mẹ tôi – bà Hạnh – bán xôi ở bến xe suốt hơn hai mươi năm. Một người đàn bà góa chồng, lưng còng, tay lúc nào cũng ám mùi khói bếp. Tôi lớn lên giữa tiếng xe khách, mùi dầu diesel và những buổi sáng mẹ dậy từ ba giờ.

    Tôi từng rất mặc cảm.

    Mặc cảm vì bạn bè có bố mẹ làm cán bộ, làm kinh doanh, còn mẹ tôi ngồi co ro bên nồi xôi, mặc áo bông cũ.

    Tôi cố học giỏi để thoát khỏi cái bến xe ấy.

    Và tôi chưa bao giờ nghĩ, quá khứ đó lại xuất hiện trong mâm cơm ra mắt nhà người yêu.

    Tôi khẽ gật đầu:
    — “Dạ… đúng ạ.”

    Bố Nam nhìn tôi rất lâu, rồi giọng ông trầm hẳn xuống:
    — “Thế… bố cháu mất năm cháu bao nhiêu tuổi?”

    Nam sững sờ:
    — “Bố!”

    Tôi cúi mặt:
    — “Dạ… cháu năm tuổi.”

    Không ai ăn thêm được miếng nào nữa.

    4. Câu chuyện từ 20 năm trước

    Bố Nam đặt đũa xuống, dựa lưng vào ghế.

    Ông nói, giọng khàn khàn:
    — “Hai mươi năm trước, có một người đàn bà bế con nhỏ, đứng khóc ở bến xe trong mưa. Chồng mất vì tai nạn lao động, trong người không còn đồng nào. Bà ấy xin tôi mượn tiền để đưa con đi viện.”

    Tôi ngẩng đầu lên.

    Tim tôi đập dồn dập.

    — “Người đàn bà đó… là mẹ cháu.”

    Căn phòng im phăng phắc.

    Nam nhìn bố, rồi nhìn tôi, ánh mắt hoang mang.

    Bố anh tiếp tục:
    — “Hôm đó, nếu không có bà ấy, tôi đã mất con trai.”

    Tôi chết lặng.

    5. Bí mật được giấu suốt 20 năm

    Hai mươi năm trước, Nam bị sốt cao co giật khi đang theo bố ra bến xe chờ chuyến hàng. Mẹ Nam vừa mất, bố anh luống cuống, tiền mang theo không đủ.

    Trong lúc hoảng loạn, chính mẹ tôi – người đàn bà nghèo nhất bến xe – đã bán hết nồi xôi, gom từng đồng lẻ, đưa ông tiền, rồi bế Nam chạy vào bệnh viện.

    Bố Nam kể:
    — “Tôi hỏi tên bà ấy, bà chỉ nói: ‘Anh cứ lo cho con đi, tôi cũng có con.’”

    Sau này, khi quay lại tìm, bà Hạnh đã chuyển chỗ bán. Ông tìm mãi không ra.

    — “Tôi nợ bà ấy một mạng người.”

    Giọng ông run lên.

    Tôi bật khóc.

    Lần đầu tiên trong đời, tôi nghe câu chuyện ấy từ một người xa lạ.

    Nam nắm chặt tay tôi.

    6. Câu hỏi khiến mâm cơm chết lặng – và câu trả lời

    Bố Nam nhìn thẳng vào tôi, hỏi lại câu khiến tôi không bao giờ quên:

    — “Cháu có biết, mẹ cháu đã cứu sống con trai bác không?”

    Tôi lắc đầu trong nước mắt.

    — “Không… mẹ cháu chưa từng kể.”

    Ông gật đầu:
    — “Bà ấy chưa bao giờ kể, vì bà ấy không làm việc đó để được trả ơn.”

    Ông đứng dậy, vào buồng trong, mang ra một chiếc hộp gỗ cũ.

    Bên trong là một xấp tiền đã ố vàng.

    — “Số tiền này, bác giữ suốt hai mươi năm. Hôm nay, bác mới có thể trả.”

    Tôi bật dậy:
    — “Bác… cháu không thể nhận.”

    Ông lắc đầu:
    — “Không phải cho cháu. Là cho mẹ cháu. Và cho cả bác – để lòng bác được yên.”

    7. Một bữa cơm khác

    Bữa cơm hôm ấy kết thúc trong nước mắt.

    Nhưng là nước mắt nhẹ nhõm.

    Bố Nam gắp thức ăn cho tôi, giọng đã mềm hơn rất nhiều:
    — “Ăn đi con.”

    Chữ “con” ấy khiến tôi nghẹn ngào.

    Tối đó, Nam nói với tôi:
    — “Anh hiểu vì sao bố nhìn em như vậy rồi.”

    Tôi cười trong nước mắt.

    8. Lần đầu… và cũng là lần cuối

    Trước khi tôi về, bố Nam nói:
    — “Lần đầu cháu về nhà bác, bác hỏi câu đó, không phải để làm khó. Mà để chắc chắn… bác không nhận nhầm ân nhân.”

    Ông cúi đầu trước tôi.

    Tôi vội vàng đỡ ông dậy.

    Ngoài sân, cây xoài già xào xạc trong gió.

    Tôi chợt hiểu:
    Có những mối duyên, phải hai mươi năm sau mới gặp lại – nhưng chưa bao giờ là muộn.