Cuộc sống của tôi trước buổi họp lớp định mệnh ấy có thể gói gọn trong hai từ: “Viên mãn”. Chúng tôi có một cơ ngơi khang trang, xe hơi đưa đón và tài sản lớn nhất là 4 đứa con “trứng gà trứng vịt” đang tuổi ăn tuổi lớn. Tôi cứ ngỡ Tuấn – chồng tôi – là người đàn ông trách nhiệm nhất thế gian, cho đến ngày anh đi họp lớp đại học kỷ niệm 10 năm da trường.
Đêm đó, Tuấn về nhà rất khuya, người nồng nặc mùi rượu nhưng ánh mắt lại sáng lên một cách lạ thường. Kể từ hôm ấy, anh thay đổi. Anh hay cầm điện thoại cười một mình, thường xuyên ra ban công hút thuốc và lơ là hẳn việc chơi đùa với lũ trẻ.
Đúng 3 tháng sau ngày họp lớp, khi tôi đang tất bật chuẩn bị bữa tối cho đại gia đình 6 người, Tuấn gọi tôi vào phòng làm việc. Mặt anh nghiêm trọng, lạnh lùng khác hẳn ngày thường: “Ly ơi, mình ly hôn đi.”
Tôi chết lặng, chiếc vá múc canh trên tay rơi xuống sàn kêu xoảng một tiếng. “Anh nói cái gì? Anh đùa à? Đang yên đang lành…”… “Anh không đùa,” Tuấn ngắt lời, giọng kiên quyết. “Anh gặp lại Lan trong buổi họp lớp. Cô ấy… cô ấy khổ quá em ạ. Chồng bỏ, giờ làm mẹ đơn thân nuôi con một mình, kinh tế khó khăn, lại hay ốm đau. Cô ấy cần một người đàn ông che chở. Anh nhận ra anh vẫn còn yêu Lan rất nhiều. Ngày xưa bọn anh chia tay chỉ vì hiểu lầm.”
Tôi nghe mà tai ù đi, máu trong người như đông cứng lại. Tôi nhìn người đàn ông mình đã đầu gối tay ấp 10 năm nay, người cha của 4 đứa con tôi, mà cảm thấy xa lạ đến rợn người: “Anh nói anh thương cô ấy làm mẹ đơn thân nuôi 1 đứa con? Anh xót xa cho cô ấy?” Tôi hỏi lại, giọng run rẩy vì kìm nén cơn giận. “Đúng, cô ấy yếu đuối và cô độc lắm. Còn em… em mạnh mẽ, em giỏi giang. Không có anh, em vẫn sống tốt.”
Tôi bật cười, nước mắt trào ra mặn chát: “Anh Tuấn ạ, anh thương tình cũ vất vả nuôi 1 con, nên anh quyết định biến vợ mình thành mẹ đơn thân nuôi 4 đứa con sao? Anh nhân từ với người ngoài, nhưng lại tàn độc với máu mủ của mình đến thế à?”
Tuấn cúi gằm mặt, lí nhí: “Anh biết anh sai với mẹ con em. Nhưng trái tim anh đã chọn rồi. Anh không thể sống dối lòng mình được.”
Tôi nhìn Tuấn, sự thất vọng dâng lên tột độ rồi nhanh chóng chuyển thành sự khinh bỉ. Tôi nhận ra, níu kéo một gã đàn ông đã thay lòng, lại còn mang cái tư tưởng “anh hùng cứu mỹ nhân” lệch lạc như thế này là vô ích. Nếu tôi khóc lóc van xin, tôi chỉ nhận lại sự thương hại. Và quan trọng hơn, 4 đứa con của tôi cần một người mẹ tỉnh táo để bảo vệ chúng, chứ không cần một người cha hồn xiêu phách lạc vì người đàn bà khác.
Tôi lau nước mắt, hít một hơi thật sâu rồi nói, giọng đanh thép: “Được, tôi đồng ý buông tha cho anh làm người hùng. Nhưng tôi có một điều kiện.”. “Điều kiện gì anh cũng chấp nhận, miễn là em ký đơn nhanh chóng,” mắt Tuấn sáng lên.
“Anh ra đi tay trắng. Toàn bộ căn biệt thự này, chiếc xe ô tô, và số tiền tiết kiệm 2 tỷ trong ngân hàng phải sang tên cho tôi. Anh chỉ được mang theo quần áo và đồ dùng cá nhân. Tôi cần số tài sản đó để đảm bảo cuộc sống cho 4 đứa con của anh.”
Tuấn khựng lại một chút. Đó là 90% tài sản chúng tôi tích cóp được. Nhưng rồi, hình ảnh cô người yêu cũ mong manh, yếu đuối đang chờ đợi lại thôi thúc anh. Hơn nữa, Tuấn luôn tự tin vào năng lực kiếm tiền của mình. Anh là giám đốc kinh doanh, lương tháng cả trăm triệu, anh nghĩ làm lại từ đầu mấy hồi.
“Được! Anh đồng ý. Tiền bạc anh có thể kiếm lại, nhưng tình yêu thì không thể bỏ lỡ lần nữa.”
Thủ tục ly hôn và chuyển nhượng tài sản diễn ra nhanh chóng đến chóng mặt. Ngày Tuấn xách vali ra đi, 4 đứa con ngơ ngác nhìn bố. Anh ta chỉ xoa đầu chúng qua quýt rồi lao vội ra xe taxi, nơi có người đàn bà kia đang chờ sẵn. Anh ta đi tìm “chân ái”, để lại tôi với căn nhà rộng thênh thang và gánh nặng nuôi 4 đứa trẻ đang tuổi ăn học.
3 năm sau…
Tôi bước xuống từ chiếc xe hơi mới cáu cạnh, chỉnh lại bộ vest sang trọng. Ba năm qua, tôi đã dùng số vốn liếng Tuấn để lại để đầu tư vào chuỗi cửa hàng thực phẩm sạch và bất động sản. Trời thương người chịu khó, cộng với động lực kiếm tiền nuôi con, tôi phất lên như diều gặp gió. Bốn đứa con tôi được học trường quốc tế, ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Hôm nay tôi có hẹn với đối tác tại một quán cà phê sang trọng ở trung tâm. Vừa bước vào cửa, một nhân viên phục vụ luống cuống va phải tôi, làm đổ khay nước lên giày tôi: “Xin lỗi quý khách! Tôi xin lỗi! Tôi sơ ý quá!” Người nhân viên cúi gập người, giọng nói run rẩy quen thuộc đến giật mình.
Tôi ngẩng lên. Là Tuấn. Trông anh ta già đi cả chục tuổi, tóc lấm tấm bạc, làn da sạm đen, mặc bộ đồng phục nhân viên nhàu nhĩ. Tuấn cũng sững sờ khi nhìn thấy tôi. Anh ta lắp bắp, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
“Ly… em…”
Cuộc gặp gỡ với đối tác bị hoãn lại ít phút. Tôi và Tuấn ngồi đối diện nhau ở một góc khuất. Lúc này, Tuấn mới gục đầu xuống, kể lại cái kết đắng ngắt của cuộc đời mình.
Hóa ra, cái gọi là “tình yêu đích thực” của anh chỉ là một cú lừa ngoạn mục. Cô người yêu cũ Lan kia, sau khi thấy Tuấn dọn về sống chung mà trong tay không có tài sản gì lớn (vì đã để lại hết cho tôi), bắt đầu tỏ thái độ.
Cô ta quen thói tiêu xài hoang phí, lại lười lao động, chỉ muốn tìm một “cây ATM” để dựa dẫm. Khi Tuấn bắt đầu khởi nghiệp lại và gặp khó khăn do dịch bệnh, cô ta lộ rõ bản chất. Tuấn làm được bao nhiêu, cô ta bòn rút hết bấy nhiêu, thậm chí còn lén lấy tiền của anh đi đánh bài và nuôi… một gã trai trẻ khác.
Đỉnh điểm là 6 tháng trước, khi Tuấn bị tai nạn gãy chân phải nằm nhà, mất việc làm, cô ta đã nhẫn tâm đuổi anh ra khỏi nhà trọ để rước nhân tình về. Đứa con riêng của cô ta – đứa trẻ mà Tuấn từng thương xót hơn cả con đẻ mình – cũng hùa theo mẹ, chửi mắng anh là kẻ ăn bám.
Tuấn trắng tay, nợ nần chồng chất, không dám về nhìn mặt bố mẹ, cũng chẳng dám tìm gặp tôi. Anh phải đi làm phục vụ bàn, rửa bát thuê để kiếm sống qua ngày.
“Anh hối hận lắm Ly ơi… Anh đúng là thằng ngu. Anh bỏ bát cơm vàng để đi ăn bát cám sú. Anh đã biến em thành mẹ đơn thân 4 con, để rồi đi nuôi vợ con thằng khác, cuối cùng nhận lại cái kết nhục nhã thế này.” Tuấn khóc, những giọt nước mắt hối hận muộn màng lăn dài trên gò má hốc hác.
Tôi nhìn Tuấn, lòng không còn hận, chỉ thấy thương hại cho một kiếp người u mê.
“Đó là con đường anh chọn, Tuấn ạ,” tôi nói bình thản. “Anh nghĩ cô ta đáng thương, nhưng thực ra người đáng thương nhất là anh. Anh đánh đổi gia đình, vợ con, tài sản để lấy một ảo ảnh. Giờ ảo ảnh tan vỡ, anh phải chịu trách nhiệm thôi.”
Tôi đứng dậy, đặt lên bàn một xấp tiền mệnh giá lớn. “Đây không phải tiền bố thí, mà là tiền tôi trả cho công sức anh từng đóng góp cho cái nhà này trong quá khứ. Cầm lấy mà lo thuốc thang cái chân đi. Còn chuyện quay lại, thì vĩnh viễn không bao giờ có đâu. Bốn đứa con tôi, chúng đã quen sống thiếu bố 3 năm nay rồi.”
Tôi bước đi, đầu ngẩng cao, để lại sau lưng người đàn ông từng là cả thế giới của mình đang gục đầu khóc nấc lên từng hồi. Cái giá của sự phản bội, đôi khi không phải là bị trả thù, mà là phải tận mắt
Để lại một bình luận