30t bị é::p lấy chồng vì sợ ế, tôi nhắm mắt lấy đại th::ằng bạn thân để rồi đêm tân hôn ch//ết lặng khi thấy…

Có hai “sự tích” về cuộc đời tôi mà cả cái khu phố này ai cũng thuộc nằm lòng: Một là cái Lan sắp 30 tuổi đầu rồi mà vẫn “ế chỏng chơ” chưa chịu xuất chuồng; hai là tôi và Tùng – gã hàng xóm kiêm bạn thân nối khố – dính lấy nhau như đôi sam nhưng tuyệt nhiên lại… trong sáng đến mức phát bực.

Tùng từng trải qua vài mối tình vắt vai, cô nào cũng xinh như mộng nhưng rồi chẳng đi đến đâu. Còn tôi, sau một cú sốc bị “cắm sừng” đau điếng thời sinh viên, tôi lập tức “cạch mặt” đàn ông, thề sống chết với chủ nghĩa độc thân vui vẻ. Tôi và Tùng cứ thế kè kè bên nhau, đi ăn, đi xem phim, thậm chí đi du lịch chung. Thiên hạ đồn ầm lên chúng tôi là một cặp, chỉ có người trong cuộc mới hiểu: “Yêu đương gì cái ngữ này? Nhìn mặt nó là thấy ngán như cơm nếp nát rồi!” Thế nhưng, đời không như là mơ, và bố mẹ tôi thì không kiên nhẫn như tôi tưởng.

Sinh nhật tuổi 30 ập đến như một cơn ác mộng. Bữa cơm tối hôm đó, khi tôi vẫn thản nhiên dẫn Tùng về nhà ăn ké như mọi khi, mẹ tôi bất ngờ buông đũa, thở dài một hơi sườn sượt khiến không khí đang vui vẻ bỗng chùng xuống như đám ma. – “Mẹ biết con từng tổn thương nên sợ yêu. Nhưng con nhìn bố con xem, sức khỏe ông ấy ngày một yếu. Ông ấy chỉ muốn trước khi nhắm mắt xuôi tay thấy con yên bề gia thất. Con định để bố mẹ lo lắng đến bao giờ?”

Tôi nghẹn họng, miếng thịt gà trong miệng bỗng đắng ngắt. Tôi còn đang đảo mắt tìm kế hoãn binh, định bụng bảo “để con tìm hiểu dần” thì mẹ đã chốt hạ một câu khiến cả tôi và Tùng suýt sặc: – “Tìm đâu cho xa, thằng Tùng ngồi lù lù đấy thây. Hai đứa quá lứa lỡ thì cả rồi, hiểu nhau đến chân tơ kẽ tóc, lấy nhau về cho bố mẹ hai bên được nhờ. Nhanh gọn lẹ, tháng sau cưới luôn!”

Tùng đang húp canh cũng phải ho sù sụ. Hai đứa nhìn nhau trân trối. Nhưng rồi, nhìn mái tóc bạc của bố, nhìn ánh mắt khẩn cầu của mẹ, và nhìn lại cái tuổi 30 đang đuổi sát gót… đêm hôm đó, Tùng nhắn cho tôi một tin cộc lốc: “Hay là… mình cưới đại đi mày? Tao cũng chán nghe mẹ càm ràm rồi. Về ở chung, mày ngủ giường tao ngủ đất, cơm ai nấy ăn, tiền ai nấy tiêu, chỉ là đổi chỗ trọ thôi mà?”

Vậy là, đám cưới diễn ra nhanh như một cơn lốc. Hai bên gia đình mừng như bắt được vàng, tiệc tùng linh đình. Chỉ có cô dâu chú rể là cười như mếu. Đứng trên sân khấu, Tùng ghé tai tôi thì thầm: “Mày cười tươi lên chút coi, nhìn như tao đang ép nợ mày không bằng”. Tôi nghiến răng dẫm lên chân nó một cái đau điếng dưới tà váy dài, nhưng bên ngoài vẫn phải giữ nét mặt e lệ của nàng dâu mới.

Mọi chuyện vẫn ổn thỏa cho đến khi cánh cửa phòng tân hôn khép lại. Không gian im ắng đến rợn người. Ánh đèn ngủ vàng vọt mờ ảo càng làm tăng thêm sự ngượng ngùng. Bình thường, tôi có thể vô tư đấm vào vai Tùng, hay thậm chí ngủ gật trên vai nó. Nhưng hôm nay, trong căn phòng đầy mùi nến và hoa hồng này, danh phận “vợ chồng” khiến cả hai cứng đờ như khúc gỗ.

– “E hèm…” – Tùng hắng giọng, phá tan sự im lặng – “Giờ… sao mày? À không, giờ sao… em?” Tôi rùng mình khi nghe nó đổi xưng hô. “Thì… đi tắm đi rồi tính.” – Tôi lí nhí. Tắm xong, tôi bước ra với bộ đồ ngủ lụa mỏng manh mà mẹ chồng đã len lén nhét vào vali. Tùng nhìn tôi, mặt đỏ bừng rồi quay ngoắt đi chỗ khác. Cảm giác vừa buồn cười vừa kỳ cục. Chúng tôi ngồi ở mép giường, cách nhau cả một khoảng trời vô hình.

– “Thôi thì…” – Tùng gãi đầu, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc lạ thường – “Đã là vợ chồng rồi, đêm nay cũng không thể cứ ngồi nhìn nhau mãi được. Hay là mình… làm đúng thủ tục đi?” Tim tôi đập thình thịch. Làm chuyện đó với bạn thân 20 năm ư? Nghĩ thôi đã thấy nổi da gà. Nhưng Tùng nói đúng, trốn tránh mãi cũng không được. Tôi nhắm mắt gật đầu, thầm nghĩ: “Thôi thì coi như nhắm mắt đưa chân”.

Tùng tiến lại gần, vòng tay ôm lấy tôi. Hơi thở nóng hổi của anh phả vào gáy khiến tôi run rẩy. Rồi bất ngờ, Tùng bắt đầu cởi áo sơ mi của mình. Từng chiếc cúc bung ra. Cơ thể săn chắc của anh dần lộ diện dưới ánh đèn mờ. Tôi bối rối định quay mặt đi vì xấu hổ, nhưng ánh mắt tôi bỗng khựng lại ở ngực trái của anh. – “Cái gì thế kia?” – Tôi buột miệng thốt lên, quên cả ngượng.

Trên vòm ngực rắn rỏi của Tùng, ngay sát trái tim, là một hình xăm. Không phải rồng phượng hổ báo, mà là một dòng chữ nhỏ xíu, nét thanh mảnh nhưng hằn sâu vào da thịt: “Bình Yên Của Lan”. Kèm theo đó là ngày tháng năm – ngày tôi chia tay mối tình đầu và khóc ngất dưới mưa. Tôi chết lặng, mắt mở to hết cỡ. Tùng thấy tôi nhìn chằm chằm vào ngực mình thì hơi khựng lại, rồi anh mỉm cười – nụ cười hiền hậu và ấm áp nhất mà tôi từng thấy ở gã bạn thân cộc cằn này.

– “Anh định giấu, nhưng đằng nào thì cũng phải cho em thấy…” – Tùng nói, giọng trầm ấm, không còn chút cợt nhả nào. “Tại sao…?” – Tôi lắp bắp, nước mắt tự nhiên chực trào ra – “Mày… à không, anh xăm tên em làm gì?” Tùng nắm lấy bàn tay đang run rẩy của tôi, đặt lên hình xăm ấy. Tôi cảm nhận được nhịp tim anh đang đập mạnh mẽ dưới lồng ngực.

– “Em còn nhớ ngày đó không? Cái ngày em bị thằng sở khanh kia phản bội, em đã khóc ướt đẫm áo anh, em gào lên rằng em chẳng còn tin vào ai, chẳng ai coi trọng em. Lúc đó, anh đau lắm. Anh hận mình không thể đấm nát mặt thằng đó. Đêm đó về, anh đã đi xăm dòng chữ này. Anh tự hứa với bản thân, nếu cả thế giới làm em đau, thì anh sẽ là bình yên của em. Anh sẽ bù đắp cho em gấp vạn lần những gì em đã mất.”

Tôi sững sờ. Hóa ra, suốt bao năm qua, Tùng không yêu ai không phải vì kén chọn, mà vì anh vẫn luôn đứng đó, lặng lẽ phía sau tôi, chờ đợi tôi chữa lành vết thương lòng. Hóa ra, cuộc hôn nhân này với tôi là “lấy đại”, còn với anh là cả một sự chờ đợi đằng đẵng. – “Anh không ép em phải yêu anh ngay.” – Tùng lau giọt nước mắt lăn dài trên má tôi – “Nhưng giờ chúng ta là vợ chồng rồi. Hãy cho anh cơ hội, được danh chính ngôn thuận bảo vệ em, được không vợ?”

Tôi òa khóc nức nở, lao vào lòng Tùng. Cảm giác ngại ngùng, gượng gạo ban nãy tan biến sạch trơn. Chỉ còn lại sự ấm áp và an toàn tuyệt đối. Tôi nhận ra, hạnh phúc chẳng cần tìm kiếm đâu xa xôi, nó vẫn luôn ở ngay cạnh bên, kiên nhẫn và bao dung đến nhường nào. Đêm tân hôn ấy, chúng tôi không còn là hai đứa bạn thân ngốc nghếch nữa. Tôi đã tìm thấy người đàn ông của đời mình, người đã khắc tên tôi lên tim anh ấy, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Đúng là: Gần 30 bị thúc ép, vớ được “cực phẩm” ngay trong nhà mà không hay!

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *