Danh mục: Chưa phân loại

  • Nghệ sĩ Nhân dân tài hoa, đa đoan, vội vĩnh biệt trần thế ở tuổi 50

    Nghệ sĩ Nhân dân từng thi đỗ Đại học Y, sau đó trở thành Thủ khoa trường nhạc

    Nghệ sĩ Nhân dân Lê Dung tên thật là Đoàn Lê Dung, sinh năm 1951 tại Quảng Ninh. Xuất thân trong một gia đình không có truyền thống nghệ thuật và điều kiện vật chất còn thiếu thốn, song Lê Dung sớm bộc lộ năng khiếu âm nhạc đặc biệt.

    Năm tám tuổi, bà được nhạc sĩ Đức Huyên phát hiện và dìu dắt vào con đường ca hát. Chính ông là người đưa cô bé Lê Dung khi ấy đến Câu lạc bộ Thiếu nhi Hạ Long, cho đi biểu diễn, thu thanh tại Đài Tiếng nói Việt Nam, và tham gia nhiều chương trình lớn nhỏ ở địa phương.

    Năm 17 tuổi, nghệ sĩ Lê Dung chính thức bước vào con đường nghệ thuật chuyên nghiệp khi gia nhập Đoàn Văn công Quân khu Tả Ngạn. Dù từng thi đỗ Đại học Y, bà đã gác lại con đường đó để theo đuổi niềm đam mê ca hát. Năm 1976, bà về công tác tại Đoàn Ca múa Tổng cục Chính trị và có một năm theo học Thanh nhạc tại Trường Âm nhạc Việt Nam (nay là Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam). Tới năm 1982, sau khi đạt danh hiệu Thủ khoa, tên tuổi Lê Dung bắt đầu được đông đảo công chúng yêu nhạc biết đến.

    Với chất giọng nữ cao trữ tình hiếm có, tròn đầy và chuẩn mực, Nghệ sĩ Nhân dân Lê Dung thể hiện xuất sắc ở nhiều thể loại, từ opera, bán cổ điển, nhạc tiền chiến, nhạc cách mạng đến cả nhạc nhẹ. Những ca khúc gắn liền với tên tuổi bà như Người Hà Nội (Nguyễn Đình Thi), Trường ca sông Lô (Văn Cao), Xa khơi (Nguyễn Tài Tuệ)… đã trở thành dấu ấn sâu đậm trong lòng nhiều thế hệ khán giả.

    Trong sự nghiệp, Nghệ sĩ Nhân dân từng đoạt nhiều giải thưởng quốc tế danh giá, như Giải Tư cuộc thi Những nghệ sĩ hát opera trẻ quốc tế tại Sofia (Bulgaria), Giải Mùa xuân tại Bình Nhưỡng (CHDCND Triều Tiên) và Giải Người hát dân ca hay nhất trong cuộc thi âm nhạc quốc tế tại Liên Xô (cũ).

    Nhạc sĩ Phú Quang từng dành cho bà những lời trân trọng: “Ở Lê Dung hội tụ quá nhiều điểm hoàn hảo: phát âm tiếng Việt chuẩn, giọng hát đẹp và kỹ thuật bậc thầy. Theo quan điểm của tôi, Lê Dung là ca sĩ có học nhất Việt Nam”.

    Năm 1984, ở tuổi 33, Lê Dung được phong tặng danh hiệu Nghệ sĩ Ưu tú. Chín năm sau, bà trở thành Nghệ sĩ Nhân dân ở tuổi 42.

    Dù thành công rực rỡ trên sân khấu, đời sống riêng của Nghệ sĩ Nhân dân Lê Dung lại nhiều trắc trở. Trong cuộc hôn nhân đầu, bà có một người con trai, nhưng hai vợ chồng sớm chia tay. Năm 1991, bà kết hôn lần hai với nhà thơ Hồng Thanh Quang, song mối duyên ấy cũng khép lại sau sáu năm.

    Nhà thơ Hồng Thanh Quang từng chia sẻ với Dân Việt rằng tình yêu giữa ông và Lê Dung khởi đầu giữa nhiều ý kiến phản đối, nhưng đó là một mối tình đầy chân thành: Tôi bắt đầu mối tình ấy ai cũng phản đối, cả dư luận xã hội và những người yêu quý mình. Hồi đấy tôi chơi thân với hai người là anh Đăng Bảy (dịch giả lúc ấy đang làm ở báo Văn Nghệ) và anh Quốc Dũng (học ở Cuba về, hồi đấy là người dịch tiếng Tây Ban Nha). Anh Đăng Bẩy kể lại với tôi là khi anh Bẩy nói về việc tôi yêu Lê Dung (và bị nhiều người can ngăn) thì anh Dũng bảo: “Chúng mày buồn cười nhỉ, ngăn cái gì, đời mình chắc gì hạnh phúc hơn mà ngăn nó”.

    Tức là, tôi mới hiểu con người ta, ai cũng thế thôi, trong khi chúng ta sống theo những quy luật đời thường thì trong trái tim chúng ta le lói một điều, biết đâu vẫn có hạnh phúc khác thường. Và khi nhìn thấy một thằng bé là tôi lúc đấy làm rất chân thành, ai cũng muốn may ra nó thành công thì sao. Tất nhiên cũng như mọi thí nghiệm xã hội cao cả khác, cuối cùng đến lúc nào đó phải quay trở về đời thường. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng những bột phát, những dâng hiến, những hứng khởi của thời thanh xuân là vô nghĩa”.

    Ca sĩ Ngọc Anh, học trò của bà, cũng từng nói rằng chính cuộc đời cô giáo là một lời nhắc nhở sâu sắc: “Cô Lê Dung yêu để chết, còn tôi yêu để sống. Cô yêu quá say đắm, dốc hết tâm sức nên dẫn đến đau tim, đau não. Cô ra đi vì huyết áp tăng, nhưng tôi biết, nỗi đau tình yêu mới là nguyên nhân sâu xa khiến cô gục ngã.”

    Tháng 1 năm 2001, đúng mùng 6 Tết, Nghệ sĩ Nhân dân Lê Dung qua đời do tai biến mạch máu não, hưởng dương 50 tuổi. Sự ra đi đột ngột ấy khiến giới nghệ thuật và công chúng bàng hoàng, tiếc thương. Trong lễ tang diễn ra tại Nhà tang lễ Quân y viện 108, tiếng hát của bà lại vang lên qua bản thu, khiến những người tiễn biệt không khỏi xúc động, nghẹn ngào.

    https://danviet.vn/nghe-si-nhan-dan-tai-hoa-da-doan-voi-vinh-biet-tran-the-o-tuoi-50-d1374973.html2q1

  • Vaү пợ ƌể пuȏι ƌứa trẻ mồ cȏι kҺȏпg queп Ьιết, Һơп 10 пăm sau, пgườι pҺụ пữ ƌếп пgȃп Һàпg trả tιḕп mà пgỡ пgàпg trước cȃu пóι của пҺȃп vιȇп

    Lữ Thiên Mai (Chiḗt Giang, Trung Quṓc) ʟà người phụ nữ ⱪém may mắn. Cȏ bị chṑng ʟừa dṓi trong hȏn nhȃn và mất hḗt tài sản, ʟại phải chịu một ⱪhoản nợ ⱪhȏng hḕ nhỏ. Chỗ dựa tinh thần duy nhất của cȏ ở thời ᵭiểm ᵭó chỉ ʟà cȏ con gái, Chu Tịch.

    Trong một ʟần ᵭi chợ mua rau, gặp một cơn mưa to ʟại ⱪhȏng mang áo mưa, cȏ quyḗt ᵭịnh trú tạm trong một gara ȏ tȏ ᵭang mở cửa gần ᵭó. Khi vào sȃu bên trong gara, cȏ phát có người. Một cậu bé ᵭang ʟàm bài tập trên chiḗc bàn có phần ọp ẹp. Nhìn quanh ⱪhȏng thấy có người ʟớn trong nhà, người phụ nữ này hỏi cậu bé: “Con ʟà người duy nhất ở nhà sao? Bṓ mẹ con ᵭȃu?”

    Từ ᵭȃy, cậu bé bắt ᵭầu chia sẻ vḕ hoàn cảnh gia ᵭình mình. Cậu tên ʟà Lưu Nguyên Nhất, 16 tuổi. Bṓ mẹ Lưu ⱪinh doanh nên ᵭiḕu ⱪiện gia ᵭình rất tṓt. Là con một, cậu bé càng ᵭược bṓ mẹ yêu chiḕu. Tuy nhiên, hạnh phúc ᵭó chấm dứt cho ᵭḗn ⱪhi một tai nạn giao thȏng ᵭã cướp ᵭi mạng sṓng của bṓ mẹ cậu.

    Sau ⱪhi ⱪhȏng còn gia ᵭình, Lưu Nguyên Nhất ᵭược một người chú nhận nuȏi. Nhưng sau ᵭó, cȏng việc ⱪinh doanh của người ᵭàn ȏng này thất bại. Khȏng ᵭủ tài chính, người họ hàng cũng từ chṓi trách nhiệm chăm nuȏi.

    Vay nợ ᵭể nuȏi ᵭứa trẻ mṑ cȏi ⱪhȏng quen biḗt, hơn 10 năm sau, người phụ nữ ᵭḗn ngȃn hàng trả tiḕn mà ngỡ ngàng trước cȃu nói của nhȃn viên- Ảnh 1.

    Khȏng có ai ᵭể bám víu, cậu bé quay trở vḕ gara ȏ tȏ của gia ᵭình trước ᵭȃy. Dù ⱪhi ra ᵭi bṓ mẹ có ᵭể ʟại cho Lưu một chút tiḕn tiḗt ⱪiệm. Song học phí cao, cộng thêm việc phải tự chi trả các phí dịch vụ, nên cậu ăn tiêu rất dè sẻn.

    Là một người mẹ, Lữ Thiên Mai cảm thấy thương xót cậu bé. Ở ngoài ⱪia, những ᵭứa trẻ bằng tuổi Lưu vẫn ᵭược sṓng trong tình yêu thương của gia ᵭình. Trong ⱪhi ᵭó, cậu bé này ʟại bị gia ᵭình bỏ rơi, phải tự ʟo cho cuộc sṓng của mình.

    Chẳng suy nghĩ nhiḕu, cȏ Lữ ʟiḕn mời cậu bé này sang nhà ăn cơm: “Nhà cȏ cách ᵭȃy ⱪhȏng xa, hȏm nay, con có thể sang ᵭấy ăn tṓi ⱪhȏng?”

    Trước tình cảm của người phụ nữ ʟạ mặt, cậu bé ⱪiên quyḗt từ chṓi. “Khȏng cần ᵭȃu cȏ. Con có mì và tự nấu ᵭược. Lát con sẽ ăn”.

    Khȏng thể mời ᵭược cậu bé sang nhà song cȏ Lữ nhất quyḗt ⱪhȏng ᵭể cậu phải ăn mỳ. Tṓi hȏm ᵭó, người phụ nữ tṓt bụng này ᵭã nấu dư thức ăn, ᵭóng vào hộp và mang sang cho Lưu.

    Cậu bé cho biḗt ᵭã rất ʟȃu rṑi mới ᵭược ăn món ngon như vậy. Kể từ ⱪhi cha mẹ qua ᵭời, ᵭể tiḗt ⱪiệm tiḕn, mỗi ngày Lưu chỉ ăn mì trắng và thêm một chút muṓi. Cứ như vậy, thỉnh thoảng, cȏ Lữ ʟại tặng cơm cho cậu. Từ ᵭȃy, hai cȏ cháu trở nên thȃn thiḗt hơn.

    Nhận thấy thời tiḗt ngày càng chuyển ʟạnh, trong ⱪhi Lưu Nguyên Nhất ⱪhȏng có ʟò sưởi hay chăn ấm, người phụ nữ này tiḗp tục mời cậu bé sang nhà ở cùng. Tuy nhiên, cậu vẫn một mực từ chṓi.

    Thấy Lưu vẫn còn chút ngại ngần, cȏ Lữ ᵭã nghĩ ra cách mời cậu bé này chuyển sang nhà ở, ᵭể ⱪèm con gái học. Đứng trước yêu cầu giúp ᵭỡ, chàng trai này ⱪhó ʟòng từ chṓi. Bởi cậu ⱪhȏng thể phụ cȏng người ᵭang hỗ trợ mình

    Được cȏ Lữ chăm sóc, cậu bé cảm nhận ᵭược sự ấm áp của tình cảm gia ᵭình. Để gánh vác một phần, Lưu cũng chăm chỉ phụ giúp việc nhà. Thậm chí, cậu còn ᵭi nhặt ve chai, bán ʟấy tiḕn phụ giúp cȏ Lưu. Cậu cũng coi Chu Tịch như εm gái của mình nên ʟuȏn có trách nhiệm trong việc ⱪèm εm học.

    Vay nợ ᵭể nuȏi ᵭứa trẻ mṑ cȏi ⱪhȏng quen biḗt, hơn 10 năm sau, người phụ nữ ᵭḗn ngȃn hàng trả tiḕn mà ngỡ ngàng trước cȃu nói của nhȃn viên- Ảnh 2.

    Lòng tṓt trao ᵭi ᵭể ᵭṓi ʟấy ʟòng tṓt

    Theo thời gian, Lưu Nguyên Nhất dần ʟớn ⱪhȏn và bước vào ⱪì thi ᵭại học. Năm ᵭó, cậu ᵭạt ᵭiểm sṓ xuất sắc và trúng tuyển vào ngành Tài chính của ĐH Chiḗt Giang. Đṓi mặt với ⱪhoản học phí ʟớn ᵭể chuẩn bị nhập học, cậu bé tỏ ra ʟo ʟắng. Bởi cậu hoàn toàn hiểu cuộc sṓng của cȏ Lưu chẳng dư dả ᵭể có thể nhanh chóng có ᵭủ sṓ tiḕn ᵭó.

    Song người phụ nữ này ʟuȏn tỏ ra ʟạc quan. Để có ᵭủ tiḕn cho Lưu nhập học trên thành phṓ, cȏ ᵭã ra ngȃn hàng vay tiḕn, dẫu bản thȃn vẫn còn nợ nần chṑng chất.

    Khȏng phụ cȏng của người chăm ʟo cho mình, trong suṓt 4 năm học ᵭại học, học ⱪỳ nào Lưu Nguyên Nhất cũng ᵭạt thành tích học tập xuất sắc và nhận ᵭược học bổng.

    Cho ᵭḗn năm 2007, sau ⱪhi tṓt nghiệp, cậu tiḗp tục nhận ᵭược ʟời mời du học từ ĐH Cambridge, Anh với học bổng ʟên ᵭḗn 70%. Biḗt mình ⱪhȏng ᵭủ tài chính ᵭể ʟo sṓ tiḕn còn ʟại, Lưu ᵭã từ chṓi cơ hội. Tuy nhiên, ⱪhi biḗt chuyện, cȏ Lữ ᵭã ᵭộng viên cậu tiḗp tục con ᵭường học vấn. Cȏ sẽ vay tiḕn ngȃn hàng ᵭể ᵭóng 30% sṓ học phí còn ʟại.

    Lại có ᵭược cơ hội học tập, Lưu Nguyên Nhất tiḗp tục chặng ᵭường 2 năm du học tại Anh. Trong những năm vẫn còn ᵭang ngṑi trên ghḗ nhà trường, cậu ᵭã bắt ᵭầu ⱪinh doanh cùng người bạn cùng ʟớp và thành ʟập cȏng ty.

    Có thêm chút tiḕn, Lưu gửi vḕ ᵭể hỗ trợ cȏ Lữ cải thiện cuộc sṓng. Ban ᵭầu cȏ từ chṓi nhận ⱪhoản tiḕn này bởi hiểu rằng ở nước ngoài còn ᵭắt ᵭỏ và ⱪhó ⱪhăn hơn nhiḕu. Song hiểu ᵭược tấm ʟòng hiḗu thảo của cậu bé mình ᵭã chăm ʟo bao nhiêu năm nên người phụ nữ ᵭành nhận. Tuy nhiên, cȏ ⱪhȏng tiêu mà dự ᵭịnh sẽ gom góp ʟại ᵭể dùng chính sṓ tiḕn này ᵭể trả nợ ngȃn hàng.

    Sau một thời gian, sṓ tiḕn cũng ʟớn dần, cȏ Lữ quyḗt ᵭịnh ᵭḗn gặp nhȃn viên ngȃn hàng ᵭể thanh toán ⱪhoản nợ năm xưa. Điḕu ⱪhȏng ngờ ʟà giao dịch cho biḗt sṓ tiḕn ᵭó ᵭã ᵭược trả hḗt bởi

    chính Lưu Nguyên Nhất. Hiện cȏ còn ᵭang ᵭược ᵭứng tên thừa hưởng một cuṓn sổ tiḗt ⱪiệm do chàng trai này ʟập nên.

    Vay nợ ᵭể nuȏi ᵭứa trẻ mṑ cȏi ⱪhȏng quen biḗt, hơn 10 năm sau, người phụ nữ ᵭḗn ngȃn hàng trả tiḕn mà ngỡ ngàng trước cȃu nói của nhȃn viên- Ảnh 3.

    Ở thời ᵭiểm nhận cưu mang cậu bé này, cȏ chẳng suy nghĩ gì vḕ việc sẽ nhận ᵭược ơn huệ gì. Song giờ ᵭȃy, ⱪhi thấy ᵭược những gì diễn ra, cȏ cảm thấy vȏ cùng ấm ʟòng.

  • Dừng Xe Đi V/ệ Si/nh Ở Bụi Chuối, Anh Xe Ôm Vô Tình Cứ//u Mạ//ng Nữ Tỷ Phú Bị Con Dâu B//ỏ R//ơi

    Chiều hôm ấy, trời âm u, gió thổi từng cơn lạnh buốt. Minh – anh xe ôm công nghệ ngoài ba mươi tuổi – chạy liên tục suốt buổi sáng, bụng đã căng nước mà chưa kịp dừng lại. Đoạn đường anh đang đi khá vắng, hai bên là bãi đất trống xen lẫn vài bụi chuối rậm rạp. Anh tính chạy thêm một đoạn nữa nhưng cơ thể không chịu nổi.

    “Thôi, ghé vô làm nhanh rồi còn chạy chuyến,” anh tự nhủ và tấp xe vào vệ đường.

    Anh dựng xe, bước vào sau một bụi chuối lớn, định giải quyết nhanh. Nhưng khi vừa đặt chân vào bên trong tán lá rậm, Minh bỗng khựng lại.

    Có ai đó đang nằm dưới đất.

    Một người phụ nữ lớn tuổi.

    Quần áo sang trọng, mái tóc bạc được buộc gọn, nhưng mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt. Cánh tay bà bị bầm tím, đôi giày đắt tiền dính đầy đất cát. Dưới chân bà còn vương vài giọt máu đã khô.

    Minh hoảng hốt:
    “Bác ơi! Bác còn nghe cháu nói không?!”

    Người phụ nữ hé mắt, môi run run:
    “Cứu… cứu tôi…”

    Giọng bà yếu đến mức như gió thổi cũng tan mất.

    Minh không nghĩ gì thêm, lập tức bế bà lên. Cơ thể bà nhẹ đến mức khiến anh lạnh sống lưng — như thể bà bị bỏ đó nhiều giờ rồi.

    Anh ôm bà chạy ra xe, lập cập nổ máy. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ: đưa bà đến bệnh viện nhanh nhất có thể.

    TẠI BỆNH VIỆN

    Bác sĩ vội đưa bà vào phòng cấp cứu. Minh đứng ngoài, tim đập thình thịch, quần áo dính đất, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

    Gần một tiếng sau, bác sĩ đi ra.

    “Anh đưa bà ấy tới à?”
    “Dạ.”
    “Anh cứu bà ấy một mạng. Bà bị bỏ đói, mất nước, sốc lạnh và có dấu hiệu bị hành hung. Nếu chậm một chút… khó giữ.”

    Minh nuốt khan.
    “Ai lại đối xử với người lớn tuổi như vậy…”

    Bác sĩ lắc đầu, thở dài:
    “Điều đáng nói là bà ấy… là người rất giàu có.”

    Minh tròn mắt: “Giàu… cỡ nào ạ?”
    “Rất nổi tiếng. Là nữ tỷ phú đứng đầu nhiều doanh nghiệp lớn.”

    Minh choáng váng.
    Người mà anh vô tình cứu trong bụi chuối… lại là một trong những người giàu nhất nước.

    Bác sĩ nói thêm:
    “Bà ấy tỉnh chắc sẽ cần gặp anh.”

    SỰ THẬT TỪ MIỆNG NGƯỜI PHỤ NỮ

    Ba ngày sau, bà tỉnh lại.

    Khi Minh bước vào, bà nhìn anh rất lâu rồi bất ngờ bật khóc.

    “Cậu… cậu là người đã cứu tôi?”

    Minh gãi đầu: “Con chỉ là… gặp đúng lúc thôi ạ.”

    “Không,” bà lắc đầu, giọng vẫn yếu nhưng dứt khoát, “cậu gặp tôi là định mệnh.”

    Minh ngồi xuống ghế, thấy mắt bà đỏ hoe như chứa cả trăm nỗi đau.

    “Cháu hỏi thật… tại sao bác lại bị bỏ trong bụi chuối như vậy?”

    Một lúc lâu sau, bà mới nghẹn ngào nói:

    “Là… con dâu tôi.”

    Minh tròn mắt.

    Bà kể:

    Sau khi chồng mất, bà ở với con trai duy nhất và con dâu. Tài sản bà nắm giữ rất lớn, tất cả đều đứng tên bà. Con trai thương mẹ, nhưng còn trẻ, chủ yếu tập trung vào sự nghiệp và đi công tác liên tục. Người ở nhà chăm sóc bà nhiều nhất… lại là con dâu.

    Thời gian đầu, con dâu đối xử rất tử tế. Nhưng khi chồng bà qua đời để lại thêm phần tài sản lớn cho bà, tính tình con dâu bắt đầu thay đổi.

    “Nó luôn hỏi tôi khi nào sang tên cho vợ chồng nó,” bà nói, bàn tay run run. “Tôi nói để sau, chứ chuyển hết tài sản khi tôi còn sống thì tôi không yên lòng.”

    Và rồi…

    Con dâu bắt đầu tỏ thái độ. Lúc thì ngọt nhạt, lúc thì dằn vặt, lúc thì to tiếng. Thậm chí còn hắt hủi bà trong bữa ăn. Nhưng vì thương con trai, thương cháu nhỏ, bà nhịn.

    Cho đến ngày hôm bà bị phát bệnh chóng mặt.

    Con dâu giả bộ lo lắng, dụ bà lên xe bảo đưa đi khám. Nhưng thay vì vào bệnh viện, nó chở bà đến một khu vực vắng vẻ — chính là nơi Minh đã dừng xe.

    Nó nói:
    “Ở đây không ai tìm thấy bà đâu. Con trai bà luôn đứng về phía tôi. Tôi chỉ cần ký vào vài tờ giấy là xong. Tài sản phải là của vợ chồng tôi.”

    Bà chống cự, bị xô ngã. Và con dâu bỏ đi, mang theo túi xách, điện thoại của bà.

    Minh nghe tới đâu, gai ốc nổi tới đó.

    “Trời ơi… Người như thế mà cũng có thể làm vậy với mẹ chồng mình sao?”

    Bà cười buồn, nụ cười rất mệt:
    “Trong mắt nó, mẹ chồng chỉ là vật cản.”

    BÃO TỐ Ở THÀNH PHỐ

    Tin nữ tỷ phú bị hành hung lan ra rất nhanh sau khi bệnh viện báo cho người thân. Con trai bà vội vàng chạy đến, quỳ trước giường bệnh khóc nức nở. Anh ta hoàn toàn không biết chuyện vợ mình đã làm.

    Nhưng câu chuyện thực sự gây chấn động cả thành phố khi công an điều tra và bắt con dâu chỉ ba ngày sau.

    Điều khiến dư luận sôi sục hơn chính là đoạn camera hành trình từ xe ôm của Minh ghi lại thời điểm anh phát hiện bà trong bụi chuối và gọi cấp cứu. Video được lan truyền mạnh — người dân cảm phục sự nhân hậu của một anh xe ôm bình thường, trong khi phẫn nộ với sự tàn nhẫn của con dâu nhà giàu.

    Hàng loạt báo chí vào cuộc.

    Các chương trình thời sự đưa tin liên tục.

    Thành phố chưa từng xôn xao như vậy trong nhiều năm.

    MÓN QUÀ KHÓA LẠI MỘT ĐỜI

    Khi cơ thể bà dần hồi phục, Minh nghĩ mình sẽ chỉ lặng lẽ rời đi. Nhưng bà lại gọi anh đến.

    “Cậu Minh,” bà nói, giọng ấm lại nhưng ánh mắt nghiêm nghị, “cậu đã cứu tôi hai lần.”

    “Dạ… hai lần?” Minh ngơ ngác.

    “Cậu cứu mạng tôi — đó là một. Nhưng cậu còn giúp tôi nhìn rõ bộ mặt thật của người mà tôi tin tưởng nhất — đó là hai.”

    Minh không biết nói gì.

    Bà lấy từ ngăn tủ ra một tập hồ sơ đã ký sẵn.

    “Đây là phần tài sản tôi quyết định tặng cậu. Chỉ một phần nhỏ với tôi, nhưng đủ để cậu có cuộc sống mới, không phải chạy xe cả ngày nữa.”

    Minh hoảng sợ xua tay:
    “Không được đâu bác! Con đâu làm gì để nhận những thứ này…”

    Bà nhìn anh, ánh mắt hiền nhưng kiên định:
    “Cậu đã làm. Và xứng đáng.”

    Cuối cùng, Minh không thể từ chối, nhưng anh đề nghị:

    “Bác cho con làm tài xế riêng của bác được không? Con muốn làm việc để xứng đáng với những gì bác cho.”

    Bà bật cười, nụ cười ấm áp nhất từ khi họ gặp nhau.

    “Từ hôm nay, cậu không phải là tài xế của tôi. Cậu là người tôi tin.”

    KẾT THÚC: ĐỊNH MỆNH TỪ BỤI CHUỐI

    Một năm sau.

    Cuộc sống của Minh đổi khác, nhưng điều khiến anh tự hào nhất không phải tiền bạc, mà là việc trở thành chỗ dựa tinh thần cho bà. Người phụ nữ từng bị bỏ rơi giữa bụi chuối lạnh lẽo ấy giờ sống vui vẻ, an toàn, luôn coi Minh như con ruột.

    Thỉnh thoảng, bà vẫn đùa:
    “Nếu hôm đó cậu không buồn đi vệ sinh, chắc tôi không còn ngồi đây.”

    Minh cười lớn:
    “Con nghĩ… đó là chuyện ông trời sắp đặt.”

    Bà gật đầu:
    “Đúng. Định mệnh đã đưa cậu đến với tôi, để trái tim nhân hậu của cậu cứu tôi khỏi cái ác.”

    Gió chiều thổi qua khoảng sân rộng trước nhà bà. Hai người — hai số phận cách nhau trời vực — lại ngồi cạnh nhau, bình yên đến lạ.

    Và câu chuyện “anh xe ôm cứu mạng nữ tỷ phú ở bụi chuối” vẫn được cả thành phố nhắc đến như một minh chứng rằng:

    Ở nơi tưởng chỉ toàn bóng tối, đôi khi chỉ một người tốt cũng đủ thắp sáng cả cuộc đời của một con người.

  • Bận con nhỏ nên không thể đi viế;/ng đám tang của chồng bạn thân, tôi nhờ Lan viết phong bì hộ 3 triệu, ngày gặp lại bạn thân cũ cô ấy bỗng thái độ ra mặt với tôi –

    Tôi có một cô bạn thân, chơi với nhau từ những ngày thơ ấu. Hai đứa học chung 12 năm phổ thông, lên đại học cũng chọn ở trọ gần nhau để có thể qua lại giúp đỡ.

    Năm tôi lấy chồng, bạn ấy vừa mới đi làm không lâu nhưng đã mừng cưới tôi 1 chỉ vàng. Bạn thổ lộ, món quà bất ngờ ấy đã được bạn tích lũy suốt thời sinh viên, từ những đồng tiền lương làm thêm ít hỏi.

    Ba năm sau, bạn cũng kết hôn. Tôi mừng lại bạn 1 chỉ vàng và còn thêm 1 chiếc lắc tay em bé thay cho lời chúc hai vợ chồng sớm sinh quý tử. Trong chuyện cưới xin chúng tôi rất hài lòng về cách cư xử của nhau.

    Sau khi kết hôn, bạn ở quê, còn tôi sống ở thành phố. Ở xa nhau, lại vướng bận gia đình, chúng tôi ít liên lạc với nhau hơn, tình bạn vì thế cũng mờ nhạt đi đôi chút.

    Dẫu vậy, khi bố tôi qua đời , bạn vẫn đến thăm viếng tận tình và ở lại an ủi tôi rất lâu. Hôm sau, bạn còn cùng tôi tiễn đưa bố đoạn đường cuối cùng. Lần ấy, bạn gửi tiền phúng viếng 2 triệu đồng.

    Gần 1 tháng trước, tôi bàng hoàng hay tin chồng bạn qua đời vì đột quỵ. Lúc này, tôi đang chăm con trong viện nên không thể về thăm viếng. Tôi tính nhờ chồng về quê một chuyến nhưng anh lại phải đi công tác. Nghĩ về ngày trước, bạn từng hết lòng với tôi trong tang bố, tôi áy náy vô cùng.

    Tôi nhờ một người bạn khác gửi tiền phúng viếng đến bạn. Người bạn ấy cùng quê và học chung với chúng tôi suốt thời phổ thông.

    Tôi chuyển khoản cho bạn đó 3 triệu đồng, nhờ bạn bỏ vào phong bì và ghi rõ “H. – bạn thân của P., kính viếng”. Người bạn ấy còn chụp lại tấm ảnh chiếc phong bì ghi dòng chữ kia kèm theo 6 tờ 500 nghìn đồng để tôi an tâm.

    Về phía mình, tôi nhắn tin chia buồn với bạn thân, trình bày hoàn cảnh của mình và mong bạn thông cảm cho sự vắng mặt này. Thế nhưng, khi công việc xong xuôi cả tuần lễ, tôi vẫn chỉ thấy bạn “đã xem” tin nhắn chứ không trả lời.

    Hơn nửa tháng trôi qua, tôi vẫn thấy dòng tin nhắn chia buồn của mình bị ngó lơ. Tôi tính, vào dịp 49 ngày chồng bạn, tôi sẽ về tận nơi thắp hương để bù đắp sự vắng mặt lúc trước.

    Bỗng một buổi tối, tôi thấy bạn đăng tấm ảnh chiếc phong bì phúng viếng lên trang cá nhân kèm theo dòng chia sẻ: “Chơi với bạn hết mình, bạn chơi lại hết hồn”. Dù tên tôi được che mờ nhưng với mấy chữ còn lại, tôi vẫn nhận ra, đó chính là chiếc phong bì tôi nhờ người bạn kia gửi giúp.

    Tôi thoáng giật mình, tính vào nhắn tin hỏi bạn thì đã thấy bạn nhắn trước. Bạn ấy hỏi tôi, tại sao đã không về thắp cho chồng bạn nén nhang mà ngay cả chiếc phong bì phúng viếng cũng không làm cho nên hồn.

    Tôi run run nhắn lại: “Thế nào là không nên hồn? Bạn nói rõ xem?”.

    Bạn ấy bảo: “Năm xưa, tôi viếng bố bạn 2 triệu đồng mà giờ chồng tôi mất, tiền viếng của bạn được phân nửa. Người ta bảo ‘tâm ở đâu thì tiền ở đó’, vậy chẳng phải tình cảm của bạn với tôi quá nghèo nàn sao?”.

    Dòng tin nhắn khiến tôi tá hỏa. Thì ra, chiếc phong bì phúng viếng của mình đã bị người bạn kia rút lõi. Tôi định ngay lập tức chụp lại dòng tin nhắn nhờ vả lúc trước và gửi tấm ảnh chiếc phong bì kèm theo 6 tờ tiền 500 nghìn đồng để chứng thực lòng mình. Thế nhưng, trong phút chốc, thâm tâm tôi mách bảo “chậm lại 1 nhịp”.

    Tôi quay sang chất vấn người bạn kia, tại sao có thể rút lõi phong bì phúng viếng. Đó là hành động dối trá và cạn tình với cả người sống lẫn người đã khuất.

    Người bạn ấy khóc lóc phân bua với tôi, con bạn bị bệnh nặng phải điều trị suốt mấy năm nay. “Túng quá làm liều”, cực chẳng đã bạn mới phải bớt lại 2 triệu tiền phúng viếng để có tiền trang trải. Người bạn đó cầu xin tôi đừng nói ra sự thật này, kẻo tiếng xấu đồn xa, bạn không còn mặt mũi nào gặp ai.

    Tôi bị đưa vào tình thế khó xử, không biết làm sao cho phải. Lời khẳng định sẽ cho bạn thân câu trả lời chính đáng vẫn còn bỏ ngỏ suốt những ngày qua.

    Nếu vạch mặt người bạn đó, liệu tôi có quá vô tâm. Còn nếu giữ kín chuyện này, tôi không biết phải ăn nói với bạn thân thế nào về chiếc phong bì phúng viếng bị rút lõi.

    Tôi nên làm sao để vẹn cả đôi đường?

  • Đám cưới được đúng 1 tuần, tôi phát hiện ra bộ mặt t/à/n nh/â/n của cả nhà chồng, liền để lại 1 tờ giấy rồi về nhà đẻ ngay


    “Đám cưới được đúng 1 tuần, tôi phát hiện ra bộ mặt tàn nhẫn của cả nhà chồng. Không khóc, không làm ầm lên, tôi lặng lẽ thu dọn vài bộ đồ, để lại một tờ giấy, rồi về thẳng nhà mẹ đẻ…”

    Tôi là Hà, 28 tuổi, nhân viên hành chính tại một công ty xuất nhập khẩu ở Hà Nội. Chồng tôi – Dũng, 30 tuổi, làm kỹ sư xây dựng. Chúng tôi quen nhau hơn 2 năm trước, qua một lần tụ họp bạn bè. Ban đầu, tôi không mấy ấn tượng vì anh trầm tính và có vẻ hơi khô khan. Nhưng dần dà, chính sự kiên nhẫn và chững chạc ấy đã khiến tôi mở lòng.

    Gia đình tôi thuộc diện trung lưu, bố mẹ buôn bán nhỏ, không dư dả gì nhiều nhưng luôn sống có trước có sau. Tôi được dạy dỗ kỹ về lễ nghĩa, về chuyện “làm dâu phải biết điều”, nên khi bước vào hôn nhân, tôi tự nhủ sẽ cố gắng hết mình để hòa hợp với nhà chồng.

    Nhà Dũng khá hơn, bố mẹ anh đều là cán bộ về hưu, có nhà riêng ba tầng ở quận nội thành, khá nề nếp. Trước khi cưới, tôi từng vài lần đến nhà anh ăn cơm, cũng thấy mọi người cư xử đúng mực, hơi lạnh lùng nhưng không có gì bất thường. Mẹ anh – bà Hạnh – là người phụ nữ kiểu truyền thống, nói năng nhẹ nhàng nhưng kín kẽ, ít khi thể hiện cảm xúc. Tôi vẫn nghĩ, chỉ cần mình sống tốt thì không ai ghét bỏ.

    Lễ cưới diễn ra không rình rang nhưng đầy đủ. Gia đình tôi chuẩn bị chu đáo, từ sính lễ đến sính nghi, không hề để bị chê trách. Tôi đã mỉm cười mãn nguyện khi bước chân về nhà chồng, nghĩ rằng đây là khởi đầu cho một chặng đường hạnh phúc.

    Nhưng chỉ một tuần sau, mọi thứ vỡ vụn.

    Ngày thứ ba sau cưới, mẹ chồng bắt đầu “gợi ý” tôi dậy từ 5 giờ sáng để lo việc bếp núc. Tôi vẫn nghĩ đó là chuyện bình thường. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là ngay cả bữa sáng đơn giản cũng phải nấu đủ món: phở cho bố chồng, xôi cho em gái chồng, cơm trắng với mắm tép cho mẹ chồng, và riêng chồng tôi thì ăn trứng luộc với bánh mì.

    Tôi không than vãn. Tôi học cách dậy sớm, mày mò nấu nướng theo ý từng người. Nhưng khi đặt lên bàn, không ai nói một lời cảm ơn. Thậm chí, mẹ chồng còn lặng lẽ dọn riêng phần mình mang lên phòng, không ăn cùng. Em chồng – Trang, mới 24 tuổi, vẫn đang học cao học – chỉ nhấm nháp một chút rồi buông đũa: “Chị Hà nấu nhạt quá, ăn không vào.”

    Tôi im lặng. Làm dâu mà, phải nhẫn nhịn chứ.

    Nhưng ngày thứ năm, tôi bắt đầu thấy lạ: mẹ chồng yêu cầu tôi không dùng máy giặt trong nhà mà phải tự giặt tay đồ của vợ chồng mình – lý do là “giặt máy tốn điện”. Tôi hỏi nhỏ Dũng thì anh chỉ lảng tránh: “Em chiều mẹ chút đi, bà kỹ tính vậy thôi.”

    Đến tối hôm đó, khi mọi người đi ngủ, tôi xuống bếp để đổ rác thì vô tình nghe thấy đoạn hội thoại của mẹ chồng và em chồng trong phòng khách, lúc họ nghĩ tôi đã đi ngủ.

    “Mày xem, cưới về có mấy ngày mà nó tưởng nó là bà hoàng à? Cơm thì nhạt, quần áo thì để máy lo. Tao mà không rèn sớm, sau này nó ngồi lên đầu cả nhà mình.”

    “Bà ngoại nói đúng đấy mẹ. Nhà mình lấy con này về chỉ để đỡ tiền thuê giúp việc, chứ nhìn nó là biết không phải dạng giỏi giang gì rồi.”

    Tôi đứng lặng người. Lúc đó là 11 giờ đêm, tôi gần như chết lặng trong bóng tối của gian bếp.

    Sáng hôm sau, tôi vẫn cố gắng cư xử bình thường. Tôi tự hỏi: “Chẳng lẽ vì tôi không giỏi nấu ăn? Hay vì tôi chưa đủ tinh tế?” Nhưng dù thế nào, những lời họ nói quá rõ ràng – tôi không phải là con dâu mà họ quý, mà chỉ là người “làm việc nhà miễn phí”.

    Chiều hôm ấy, tôi về phòng, lặng lẽ xếp vài bộ quần áo vào túi vải. Tôi lấy một tờ giấy A4 từ ngăn kéo, viết vài dòng:

    “Con xin lỗi nếu sự hiện diện của con khiến gia đình cảm thấy phiền toái. Con không đến đây để làm osin. Con đến vì yêu Dũng, và muốn xây dựng một gia đình tử tế. Nhưng nếu ngay từ đầu, mẹ và em đã xem con như người ngoài, thì con xin phép dừng lại ở đây. Hà.”

    Tôi để tờ giấy trên bàn trang điểm, đặt chìa khóa nhà cạnh đó, rồi lặng lẽ rời đi.

    Không gọi Dũng. Không giải thích với ai.

    Tôi về nhà mẹ ruột. Trên đường đi, tôi bật khóc lần đầu tiên.

    Tôi về đến nhà lúc gần 9 giờ tối. Mẹ tôi đang dọn dẹp gian bếp, thấy tôi kéo vali bước vào thì sững người. Bà không hỏi ngay, chỉ lặng lẽ nhìn tôi – cái nhìn đầy lo lắng nhưng không gặng ép.

    Tôi ôm chặt lấy mẹ, lần đầu tiên từ ngày cưới.

    – Mẹ, cho con ở lại vài hôm được không? – Tôi hỏi, giọng nghẹn lại.

    Mẹ gật đầu:
    – Ở bao lâu cũng được. Nhà này là nhà con.

    Hai ngày đầu, tôi không ra khỏi phòng. Tôi cần thời gian để lấy lại thăng bằng. Không phải vì tiếc nuối – mà vì quá sốc. Tôi từng tưởng tượng nhiều tình huống khó khăn khi làm dâu, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình lại bị coi rẻ một cách trắng trợn đến vậy.

    Ngày thứ ba, Dũng gọi.

    Lần đầu, tôi không nghe. Lần thứ hai, anh nhắn: “Anh đến nhà em nói chuyện được không?”

    Tôi đồng ý.

    Khi Dũng xuất hiện ở cổng, trông anh hốc hác thấy rõ. Vào nhà, chào bố mẹ tôi lễ phép, anh ngồi xuống trước mặt tôi, im lặng hồi lâu rồi nói:

    – Anh xin lỗi. Mẹ anh… có phần quá đáng. Nhưng lẽ ra em phải nói với anh, chứ không thể bỏ đi như vậy.

    Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:

    – Em đã nói. Rất nhiều lần. Em nhẫn nhịn, em im lặng, em cố gắng sống đúng bổn phận. Nhưng anh luôn chọn cách… tránh né. Ngay cả khi em bị coi là “osin cao cấp”, anh cũng không đứng về phía em.

    Anh cúi đầu:

    – Anh không biết mẹ nói những lời như vậy sau lưng em. Anh thực sự xin lỗi.

    – Nếu em không vô tình nghe thấy, thì anh sẽ không bao giờ biết, đúng không? – Tôi hỏi lại – Còn nếu hôm nay em không bỏ về, liệu bao lâu nữa em mới trở thành người bị chà đạp hoàn toàn?

    Dũng ngập ngừng. Rồi anh nói điều khiến tôi nhớ mãi:

    – Hà… nếu em muốn ra ở riêng, anh đồng ý. Em là vợ anh, anh không muốn mất em.

    Tôi nhìn anh rất lâu.

    Đó là lần đầu tiên, tôi thấy trong ánh mắt Dũng không còn sự thờ ơ, mà là nỗi sợ mất mát thực sự.

    Ba ngày sau, tôi quay lại nhà chồng – không phải để ở, mà để đối thoại. Mẹ tôi đi cùng, bà mặc bộ áo dài màu nâu giản dị, nhưng gương mặt đầy khí chất.

    Mẹ chồng mở cửa, ánh mắt sững lại khi thấy tôi.

    – Cô còn quay về làm gì?

    Tôi mỉm cười nhẹ:

    – Cháu không quay về để làm dâu nữa, cô ạ. Cháu chỉ đến để nói chuyện cho rõ ràng.

    Dũng đi phía sau mẹ, lặng lẽ ra hiệu mời mọi người vào phòng khách.

    Tôi đặt một lá thư đã viết sẵn lên bàn:

    – Đây là quyết định của cháu. Cháu không muốn sống trong một gia đình mà sự tử tế bị xem là yếu đuối, sự nhẫn nhịn bị chà đạp. Cháu sẽ ly hôn, nếu anh Dũng không thể bảo vệ cháu khỏi những điều tàn nhẫn từ chính gia đình anh ấy.

    Bố mẹ Dũng ngồi chết lặng. Em chồng vẫn giữ vẻ mặt khinh khỉnh.

    Dũng ngồi xuống bên tôi. Anh cầm lấy tay tôi, siết chặt:

    – Em không cần phải ly hôn. Chúng ta sẽ thuê nhà riêng. Anh đã chuyển tiền đặt cọc hôm qua. Nếu cần, anh có thể rời khỏi nhà này ngay hôm nay.

    Không khí lặng đi vài giây.

    Mẹ chồng tôi nhìn con trai, rồi nhìn tôi, giọng lạnh tanh:

    – Anh muốn bỏ bố mẹ để theo nó?

    Dũng trả lời, chậm rãi nhưng dứt khoát:

    – Con không bỏ ai cả. Nhưng nếu mẹ coi vợ con như người giúp việc, thì con xin phép sống tách ra. Con muốn có một gia đình thật sự – không phải nơi mỗi ngày vợ con phải dè chừng từng lời ăn tiếng nói.

    Chúng tôi chuyển ra ngoài một tuần sau đó. Một căn hộ nhỏ ở Long Biên, đủ ấm áp để bắt đầu lại. Tôi vẫn đi làm như cũ. Dũng về muộn nhưng hay tự tay nấu bữa tối.

    Nhà chồng cắt đứt liên lạc với tôi suốt hai tháng. Nhưng dần dà, mẹ chồng bắt đầu nhắn tin cho Dũng, hỏi thăm đôi câu, rồi mời về ăn giỗ. Tôi đi cùng – như một người khách, không hơn không kém. Nhưng ít nhất, họ không còn dám coi thường tôi.

    Tôi chưa bao giờ mong muốn làm “nữ hoàng trong nhà chồng”. Tôi chỉ mong được làm người – một người vợ đúng nghĩa, được tôn trọng, được đồng hành, chứ không bị đem ra cân đo bằng từng bữa cơm hay thao tác giặt đồ.

    Cuộc sống hôn nhân không còn giống cổ tích – mà là hiện thực. Nhưng khi cả hai cùng lựa chọn đứng về phía nhau, thì mọi thứ vẫn có thể tiếp tục, một cách tử tế.

    “Tôi để lại một tờ giấy, và bước đi – không phải để kết thúc, mà để bắt đầu lại với lòng tự trọng. Nếu không có cú bỏ đi ấy, có lẽ tôi đã đánh mất chính mình trong một mái nhà mà người ta chỉ cần tôi biết cúi đầu.”

  • Bộ Tài chính thông tin về việc tặng quà toàn dân dịp Tết –

    Cử tri Đắk Lắk đề nghị Chính phủ tiếp tục quan tâm đến chính sách tặng quà nhân dân trong dịp Tết Nguyên đán và các ngày lễ lớn trọng đại của đất nước.

    Về vấn đề này, Bộ Tài chính thông tin: Hằng năm, vào các dịp lễ, Tết quan trọng của đất nước, Chủ tịch nước đều ban hành chính sách tặng quà đối với người có công với cách mạng, như Tết Nguyên đán, ngày Thương binh – Liệt sĩ 27/7.

    Năm 2025, nhân dịp kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước và 80 năm ngày Quốc khánh (2/9/1945 – 2/9/2025), Chủ tịch nước đã ban hành quyết định tặng quà cho người có công với cách mạng, với mức 500.000 đồng/người.

    Cùng dịp Quốc khánh 2/9, Đảng và Nhà nước cũng đã quyết định t ặng quà tới toàn thể nhân dân , với mức 100.000 đồng/người, như một lời tri ân và chia sẻ niềm vui trong ngày lễ lớn.

     - Ảnh 2.

    Cử tri Đắk Lắk đề nghị Chính phủ tiếp tục quan tâm đến chính sách tặng quà nhân dân trong dịp Tết Nguyên đán và các ngày lễ lớn trọng đại của đất nước.

    Bộ Tài chính tiếp nhận ý kiến của cử tri, và cho biết sẽ phối hợp cùng các bộ, cơ quan liên quan tham mưu, báo cáo cấp có thẩm quyền khi nguồn lực ngân sách được đảm bảo. Việc ban hành chính sách nói chung và tặng quà cho nhân dân nói riêng được thực hiện trên cơ sở chủ trương của Đảng, chỉ đạo của Chính phủ và khả năng cân đối của ngân sách nhà nước hằng năm.

    Theo thông báo mới nhất của Bộ Nội vụ, lịch nghỉ Tết Âm lịch năm 2026 gồm 5 ngày theo quy định (1 ngày trước Tết và 4 ngày sau Tết) từ thứ Hai 16/2/2026 (29 tháng Chạp năm Ất Tỵ) đến hết thứ Sáu 20/02/2026 (mùng 4 tháng Giêng năm Bính Ngọ). Do liền kề 2 ngày nghỉ cuối tuần trước và 2 ngày nghỉ cuối tuần sau, viên chức, người lao động sẽ được nghỉ 9 ngày liên tục

    Đối với người lao động không thuộc khối công chức, viên chức, doanh nghiệp tự lựa chọn phương án nghỉ: 1 ngày cuối năm + 4 ngày đầu năm; hoặc 2 ngày cuối năm + 3 ngày đầu năm; hoặc 3 ngày cuối năm + 2 ngày đầu năm.

    Người sử dụng lao động phải thông báo lịch nghỉ ít nhất 30 ngày trước khi áp dụng, nếu ngày nghỉ lễ trùng ngày nghỉ hằng tuần thì người lao động được nghỉ bù theo quy định của Bộ luật Lao động. Doanh nghiệp được khuyến khích cho người lao động nghỉ tương tự lịch nghỉ của khối công chức, viên chức hoặc thỏa thuận phương án thuận lợi hơn.

  • Mẹ chồng đ;uổi tôi ra khỏi nhà giữa trời mưa lớn, sáng hôm sau thì công ty của nhà chồng phá sản

    Trời đổ mưa như trút. Tiếng sấm rền vang át cả tiếng tôi khóc. Tôi đứng trước cánh cổng sắt lạnh buốt, trên tay chỉ có một túi quần áo mỏng, váy cưới tôi từng mặc nay chỉ còn là kỷ niệm nhói đau trong tim.

    “Loại đàn bà vô phúc, cút khỏi nhà tôi đi!” – mẹ chồng hét lên, ánh mắt đầy khinh miệt.

    Tôi run rẩy quay lại, nhìn chồng. Anh ta đứng lặng trên bậc thềm, tay đút túi quần, không nói một lời. Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh lạnh tanh, khác xa người đàn ông từng nắm tay tôi thề nguyện.

    “Tôi… tôi không làm gì sai cả…” – tôi cố nói, giọng nghẹn ngào.

    “Không sai à?” – bà ta gằn giọng – “Con dâu nhà này mà không sinh được con thì để làm gì? Nhà tôi không nuôi đồ vô dụng!”

    Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Tôi nhìn xuống tờ giấy xét nghiệm còn nhăn nhúm trong tay – kết quả là con trai bà mới là người vô sinh, nhưng tôi chưa từng nói với ai. Tôi nghĩ chỉ cần yêu, chỉ cần tin, chúng tôi có thể cùng nhau vượt qua. Nhưng lòng tốt của tôi bị giẫm nát dưới chân.

    Đêm ấy, tôi lê từng bước trong mưa, quần áo ướt sũng, trái tim rã rời. Tôi không biết đi đâu, chỉ biết mình đã mất tất cả – nhà, chồng, và niềm tin vào tình người.

    Một tháng sau, tôi nộp đơn ly hôn. Anh ta ký mà không do dự. Khi luật sư đọc xong bản thỏa thuận, anh chỉ nói một câu:
    “Cô muốn bao nhiêu, tôi sẽ chuyển. Nhưng từ giờ, đừng bao giờ liên lạc với tôi nữa.”

    Tôi mỉm cười, gật đầu. Tôi không cần tiền. Tôi chỉ cần tự do.

    Sau ly hôn, tôi rời thành phố, bắt đầu lại từ đầu. Tôi xin vào một công ty kiến trúc nhỏ, làm việc miệt mài, dành dụm từng đồng. Không ai biết rằng, trước khi lấy chồng, tôi từng là kiến trúc sư được nhiều công ty săn đón. Tôi chỉ từ bỏ mọi thứ vì tin vào tình yêu và gia đình.

    Ba năm sau, tôi trở thành giám đốc chi nhánh của một tập đoàn lớn – trụ sở tại chính thành phố nơi chồng cũ tôi từng sinh sống. Còn anh ta – sau khi cưới người phụ nữ khác, mở công ty riêng nhờ vốn của mẹ – đang ăn nên làm ra, ít nhất là trên bề ngoài.

    Cho đến một buổi sáng định mệnh.

    Ngày hôm đó, báo tài chính đưa tin:

    “Công ty Hưng Thịnh bị điều tra vì gian lận tài chính. Chủ tịch Lâm Minh có thể đối mặt với án tù.”

    Tôi lặng người. Hưng Thịnh – chính là công ty của chồng cũ tôi.

    Chưa đầy 24 tiếng sau, luật sư của tập đoàn tôi nhận được cuộc hẹn – bên Hưng Thịnh muốn thương lượng lại khoản nợ. Họ nợ chúng tôi hơn 50 tỷ đồng – số tiền mà mẹ chồng cũ từng dùng quan hệ để “trì hoãn thanh toán”.

    Buổi sáng hôm sau, tôi bước vào phòng họp, trong bộ vest trắng, gương mặt bình thản.
    Khi cánh cửa mở ra, mẹ chồng cũ tôi chết lặng. Bà run rẩy, nhìn tôi như nhìn thấy ma.
    “Cô… cô là…”

    “Tôi là Nguyễn An – Giám đốc chi nhánh tập đoàn Phoenix tại Việt Nam.” – tôi mỉm cười nhẹ. “Bên bà đang nợ chúng tôi 50 tỷ. Hôm nay tôi đến để bàn chuyện xử lý hợp đồng.”

    Chồng cũ tôi cúi gằm mặt. Bà mẹ chồng tái mét, lắp bắp:
    “Chắc… chắc có nhầm lẫn gì đó. Cô… chính cô từng…”

    “Bị bà đuổi ra khỏi nhà giữa cơn mưa?” – tôi nhìn thẳng vào mắt bà – “Vâng, là tôi.”

    Cả phòng họp im phăng phắc. Luật sư của tôi mở tài liệu, giọng dứt khoát:
    “Thưa bà, theo điều khoản trong hợp đồng, nếu bên Hưng Thịnh không thanh toán trước 9 giờ sáng hôm nay, toàn bộ tài sản thế chấp – bao gồm trụ sở và hai bất động sản đứng tên bà – sẽ bị tịch thu.”

    Bà mẹ chồng hoảng hốt ngã xuống ghế. Còn chồng cũ tôi, khuôn mặt trắng bệch, cố gắng nói:
    “An, em giúp anh lần này thôi. Anh sai rồi, anh thật sự hối hận…”

    Tôi nhìn anh ta, lòng bỗng trống rỗng. Ba năm qua, tôi từng tưởng tượng khoảnh khắc này sẽ khiến tôi hả hê. Nhưng không. Tôi chỉ thấy buồn – cho một người đàn ông từng có tất cả nhưng lại tự tay đánh mất.

    Tôi khẽ nói:
    “Không phải tôi trả thù. Đây chỉ là nhân quả. Anh quên à? Chính anh từng bảo tôi không xứng đáng với nhà anh. Hôm nay, tôi chỉ trả lại những gì anh đã làm – bằng luật pháp, chứ không phải lòng thù hận.”

    Luật sư gật đầu:
    “Thưa bà, nếu bà muốn giữ lại một phần tài sản, vẫn còn một cách – ký vào giấy chuyển nhượng cổ phần cho bên chúng tôi.”

    Không còn lựa chọn nào khác, họ ký. Căn nhà từng đuổi tôi ra khỏi cửa giờ thuộc về công ty tôi.

    Chiều hôm ấy, tôi đứng trước cổng ngôi biệt thự cũ. Mưa lại bắt đầu rơi, lất phất như ký ức cũ ùa về. Tôi không oán, không giận, chỉ khẽ nói một câu:

    “Cảm ơn vì đã đuổi tôi đi hôm đó. Nếu không, có lẽ tôi chẳng bao giờ biết mình mạnh mẽ đến thế.”

    Một tia sét lóe sáng trên bầu trời, chiếu lên tấm bảng mới dựng trước cổng:
    “Trụ sở chi nhánh Tập đoàn Phoenix – Khu vực phía Bắc.”

    Tôi xoay người, bước vào xe. Mọi thứ khép lại. Không phải bằng nước mắt, mà bằng bản lĩnh.

    Vì đôi khi, sự trả thù ngọt ngào nhất không phải là làm người khác đau khổ – mà là sống tốt hơn họ từng tưởng.

  • Kiếm 50 triệu/tháng vẫn không dám gửi cho bố mẹ 1 đồng mà dành hết lo cho vợ con, nhưng tôi quyết ly hôn vì câu nói lạnh lùng của vợ lúc mẹ chồng ố::m

    “Ting!”…Tin nhắn báo lương tháng này hiện lên trên màn hình điện thoại: +52.400.000 VND.

    Nam thở phào nhẹ nhõm, nhấp ngụm cà phê đắng ngắt. Với mức thu nhập này ở thành phố, người ta gọi anh là “thành đạt”. Nhưng kỳ lạ thay, trong ví Nam lúc nào cũng chỉ có vài trăm nghìn tiền mặt để đổ xăng và ăn trưa. Anh không dám gửi về quê cho bố mẹ dù chỉ một đồng, thậm chí cái áo ấm mùa đông cho bố, anh cũng phải đắn đo nâng lên đặt xuống rồi tặc lưỡi: “Thôi để tháng sau”.

    Tất cả là vì Thu – vợ anh…

    Thu là một người phụ nữ đẹp, sành điệu và biết hưởng thụ. Quan điểm của Thu rất rõ ràng: “Đời người ngắn lắm, làm được thì phải tiêu được. Anh làm ra tiền mà để vợ con khổ thì thà em lấy xe ôm còn hơn”.

    Để “vợ không khổ”, Nam giao toàn bộ thẻ lương cho vợ. Anh nhìn Thu xúng xính trong những bộ váy thiết kế tiền triệu, con cái học trường quốc tế, check-in ở những resort 5 sao mỗi cuối tuần. Anh tự hào vì mình lo được cho gia đình nhỏ đủ đầy. Anh tặc lưỡi nghĩ bố mẹ ở quê có lương hưu, lại có vườn tược, chắc ông bà chẳng cần gì đâu. Sự im lặng cam chịu của bố mẹ khiến Nam lầm tưởng rằng mọi thứ vẫn ổn.

    Cho đến tối hôm qua…. Trời mưa tầm tã. Nam vừa đi làm về, người ướt sũng. Thu đang ngồi trên sô pha, vừa đắp mặt nạ vừa xem tạp chí thời trang. Trên bàn là chiếc túi xách hàng hiệu mới cứng mà cô vừa “quẹt” thẻ lương của Nam chiều nay – giá 28 triệu đồng.

    Điện thoại Nam reo lên. Là số của bố: “A lô, bố à? – Nam bắt máy, giọng hơi run vì linh tính chẳng lành. – Nam ơi… Mẹ… mẹ mày bị tai biến rồi. Đang cấp cứu ở huyện. Bác sĩ bảo nặng lắm, phải chuyển lên tuyến trên gấp. Con xem… con xem có về được ngay không”?

    Tiếng bố lạc đi trong tiếng mưa và tiếng ồn ào của bệnh viện. Tim Nam như ngừng đập. Anh đánh rơi cả cặp táp, mặt cắt không còn giọt máu: “Bố bình tĩnh, con về ngay! Bố chuẩn bị xe chuyển mẹ lên đây, con sẽ lo hết”!

    Nam quay sang Thu, giọng gấp gáp, lạc cả đi: – “Em! Mẹ bị tai biến, đang chuyển lên viện Bạch Mai. Em soạn giúp anh vài bộ quần áo, rút ít tiền mặt rồi mình vào viện đón mẹ luôn. Tình hình này chắc mẹ phải nằm viện dài ngày, anh tính đón mẹ về nhà mình chăm sóc một thời gian cho tiện, chứ để mẹ nằm viện hành lang thì khổ lắm”.

    Thu từ từ gỡ chiếc mặt nạ giấy ra, để lộ làn da căng bóng. Cô nhìn Nam, không có chút hốt hoảng hay lo lắng nào, mà thay vào đó là cái nhíu mày khó chịu. Cô thong thả với lấy lọ kem dưỡng da, thoa nhẹ lên cổ, rồi buông một câu ráo hoảnh:

    “Bà ốm thì anh gửi tiền về thuê người ở làng họ chăm. Chứ mang bà lên đây làm gì? Nhà mình chung cư chật chội, lại toàn đồ đạc đắt tiền. Với lại… mẹ anh ở quê hôi hám, lại còn tai biến nằm một chỗ, đái ỉa cả ra giường, mùi mẽ kinh khủng lắm. Em chịu, em không phục vụ được đâu. Anh đừng có mang rắc rối về nhà này”.

    Không gian như đóng băng lại. Nam đứng sững sờ, tai ù đi. Anh tưởng mình nghe nhầm. Anh nhìn người vợ xinh đẹp, thơm phức mùi nước hoa đắt tiền trước mặt, bỗng thấy xa lạ và đáng sợ đến rùng mình. “Em nói cái gì? – Nam gằn giọng, bàn tay nắm chặt đến mức móng tay găm vào da thịt – Đó là mẹ anh! Là bà nội của các con em đấy! Em sợ hôi hám? Em sợ bẩn giường”?

    Thu vẫn dửng dưng, giọng cong cớn: “Thì sự thật nó thế. Em nói sai à? Anh đi làm cả ngày, ai là người dọn? Chẳng lẽ bắt em dọn cứt đái cho bà già chồng? Anh có tiền, anh cứ thuê người phục vụ, tội gì phải khổ. Em nói trước, anh mà mang bà về đây là em bế con về ngoại đấy”.

    “Chát!”

    Một cái tát giáng mạnh xuống mặt Thu khiến cô ngã dúi dụi xuống ghế. Lần đầu tiên sau 5 năm chung sống, Nam đánh vợ. Thu ôm má, trố mắt nhìn chồng, định gào lên ăn vạ nhưng ánh mắt đỏ ngầu, vằn lên những tia máu của Nam khiến cô nghẹn họng.

    Nam không nói gì thêm. Anh đi thẳng đến tủ quần áo, không phải để lấy đồ cho mình, mà để lôi cái vali du lịch ra. Anh vơ vội mấy bộ quần áo của mình ném vào đó “Anh… anh làm cái gì đấy? Anh dám đánh tôi vì bà già đó à”? – Thu hét lên.

    Nam quay lại, giọng anh trầm xuống, lạnh lẽo và sắc bén hơn bao giờ hết: “Cô nhìn lại cái túi trên bàn đi. 28 triệu. Bằng một năm tiền thuốc thang của mẹ tôi đấy. Tôi làm ra 50 triệu một tháng, đưa hết cho cô không thiếu một xu, để cô đắp lên người những thứ phù phiếm này. Trong khi mẹ tôi, cái áo rách vai cũng phải khâu lại để mặc, ốm đau không dám đi khám vì sợ tốn tiền của con trai. Tôi đúng là thằng ngu, thằng bất hiếu”!

    Nam cười cay đắng, nước mắt trào ra: “Cô chê mẹ tôi hôi hám? Đúng, mẹ tôi hôi mùi bùn đất, hôi mùi mồ hôi chua loét vì bán mặt cho đất bán lưng cho trời nuôi tôi ăn học, để tôi có cái bằng đại học, có cái lương 50 triệu cho cô hưởng thụ hôm nay. Cái mùi hôi hám đó nuôi sống cả gia đình tôi đấy! Còn cô, cô thơm tho lắm, nhưng tâm hồn cô thối nát rồi”.

    Thu sững sờ. Cô chưa bao giờ thấy Nam như thế này. Người chồng hiền lành, chiều vợ “đội lên đầu” thường ngày đã biến mất: “Anh định đi đâu? Anh bỏ mặc mẹ con tôi à”? – Thu bắt đầu hoảng sợ.

    – Tôi về với mẹ tôi. – Nam kéo khóa vali, xách túi laptop lên – Cô bảo cô không chịu được cảnh mẹ tôi đái ra giường chứ gì? Được, vậy thì cô không cần phải chịu nữa. Tôi giải thoát cho cô.

    Nam rút trong ví ra chiếc thẻ tín dụng phụ mà anh từng đưa cho Thu tiêu xài xả láng, bẻ đôi ngay trước mặt vợ, ném xuống sàn nhà.

    – Từ giờ phút này, tôi không còn là cái máy ATM của cô nữa. Cô muốn sống sang chảnh, tự đi mà kiếm tiền. Đơn ly hôn tôi sẽ gửi luật sư soạn. Tài sản chung cư này chia đôi, còn con cái, tôi sẽ giành quyền nuôi dưỡng vì cô không đủ tư cách dạy chúng nó về chữ “Hiếu”.

    – Anh điên rồi! Chỉ vì một câu nói mà anh phá nát cái nhà này? – Thu lao đến níu tay Nam.

    Nam gạt tay vợ ra, ánh mắt nhìn cô đầy thương hại: – Không phải vì một câu nói. Mà vì câu nói đó đã lột trần con người cô. Tôi có thể chấp nhận cô tiêu hoang, chấp nhận cô lười biếng, nhưng tôi không thể ngủ chung giường với một kẻ coi thường đấng sinh thành của mình. Vợ có thể lấy người khác, nhưng mẹ thì chỉ có một thôi.

    Nam bước ra khỏi cửa, lao mình vào màn mưa xối xả.

    Chiếc xe lao đi trong đêm tối hướng về phía bệnh viện. Nam khóc. Anh khóc như một đứa trẻ. Anh khóc vì thương bố mẹ, khóc vì hối hận cho sự nhu nhược bấy lâu nay của mình. 50 triệu một tháng thì có nghĩa lý gì khi mẹ ốm mà con trai không ở bên, lại còn để vợ sỉ nhục mẹ như thế?

    Đêm hôm đó, tại hành lang bệnh viện nồng nặc mùi thuốc sát trùng – cái mùi mà vợ anh ghê tởm, Nam nắm chặt bàn tay chai sần, gầy guộc của mẹ. Bà đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn còn hôn mê.

    Nhìn khuôn mặt khắc khổ của mẹ, Nam thấy lòng mình thanh thản lạ lùng dù ngày mai anh sẽ phải đối mặt với tòa án ly hôn. Anh đã mất đi một người vợ đẹp, một gia đình kiểu mẫu mà người ngoài ngưỡng mộ. Nhưng anh đã tìm lại được chính mình, tìm lại được tư cách làm người, làm con – thứ mà anh đã đánh mất suốt 5 năm qua trong những ảo vọng xa hoa giả tạo.

    Và anh biết, mùi của mẹ không bao giờ là hôi hám. Đó là mùi của yêu thương, mùi của sự hy sinh mà không loại nước hoa đắt tiền nào trên thế giới này có thể sánh được.

  • Chưa đầy 5 năm nữa, thứ ‘đắt nhất’ sẽ không phải là nhà, ô –

    Với sự tiến bộ của xã hội và sự phát triển không ngừng của nền kinh tế như hiện, giá trị của vạn vật trong cuộc sống cũng không ngừng thay đổi. Trước đây, ai cũng nghĩ nhà cửa, ô tô là những thứ xa xỉ nhất, cũng là biểu tượng cho sức mạnh kinh tế của 1 người nên hầu hết mọi người đều mong được sở hữu những thứ này.

    Tuy nhiên, trong bối cảnh kinh tế phát triển nhanh chóng hiện nay, lối sống và giá trị của người dân đã thay đổi. Trong vòng 5 năm nữa, những thứ đắt nhất có thể không còn là nhà và ô tô nữa mà là những thứ rất đơn giản nhưng không thể mua được.

    Thông tin này đã được đăng tải lên báo rồi, mình chia sẻ lại trong bài viết dưới đây cho mọi người cùng tham khảo xem có đúng không nhé!

    Trong năm nữa, 4 thứ sẽ trở nên đắt nhất mà không phải là nhà lầu, xe hơi

    Nhà lầu xe hơi sẽ không còn là những thứ đắt đỏ nhất, ảnh: DSD

    Thứ nhất: Một công việc ổn định

    Trong môi trường xã hội phát triển nhanh chóng hiện nay, một công việc ổn định đã trở thành mục tiêu quan trọng được nhiều người theo đuổi.

    Một công việc ổn định cũng đồng nghĩa với một nguồn thu nhập rất ổn định. Nó phải đảm bảo cung cấp đủ học phí và chi phí hàng ngày cho gia đình, có thể thúc đẩy mối quan hệ với đồng nghiệp và có thể tận hưởng một cuộc sống chất lượng cao…

    Quan điểm về công việc và thu nhập hiện nay của các bạn trẻ đang có sự thay đổi rất nhiều so với những thế hệ trước kia. Phần lớn mọi người mong muốn có được nguồn thu lớn thay vì phải góp nhặt từng đồng mỗi tháng. Tuy nhiên, thực tế không phải ai cũng làm được và đây vẫn là điều mà tất cả hướng đến trong thời gian tới.

    Thực phẩm sạch trở thành tài sản quý giá, ảnh: DSd

    Thứ 2: Thực phẩm lành mạnh

    Thực phẩm cũng đã thay đổi cùng với sự phát triển kinh tế và xã hội và những thay đổi này có tác động lớn đến tình trạng sức khỏe của con người. Trong môi trường sống nhịp độ nhanh của xã hội hiện đại, người ta lựa chọn đồ ăn mang đi hoặc một số đồ ăn nhanh để tiết kiệm thời gian, tuy tiện lợi nhưng chúng cũng gây ra hàng loạt vấn đề về sức khỏe và an toàn thực phẩm.

    Rất khó để kiểm soát độ tươi và chất lượng của nguyên liệu trong đồ ăn mang đi và đồ ăn nhanh. Và sau 5 năm nữa, tình trạng này càng trở nên nhiễu loạn hơn.

    Nhiều loại thực phẩm chứa nhiều chất bảo quản, tiêu thụ lâu dài có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe con người. Vì vậy, nếu vấn đề an toàn thực phẩm hiện nay không được giải quyết hiệu quả thì thực phẩm tốt cho sức khỏe sẽ ngày càng trở nên quý giá.

    Thứ 3: Sức khỏe

    Nếu như mọi người quan sát rộng ra sẽ thấy: Ở thồi bố mẹ chúng ta (thế hệ 6x, 7x) thì mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời họ là đủ ăn, đủ mặc. Đến thế hệ 8x, 9x điều này đã thay đổi vì phần lớn cả xã hội đã vượt qua được mục tiêu đủ ăn đủ mặc và bắt đầu đặt ra mục tiêu: Phải giàu có hơn người khác.

    Thực tế xã hội hiện nay ai cũng lao đầu đi kiếm tiền để thực hiện mục tiêu sống giàu có, sung sướng, sống để hưởng thụ. Trong hành chính đó, rất nhiều người đã đánh mất đi thứ quý giá hơn cả tiền, đó chính là sức khỏe.

    Chính vì vậy, trong vòng 5 năm tới, sẽ có một thế hệ nhận ra rằng, sức khỏe mới là thứ quý giá đắt nhất không thể mua được bằng tiền. Và cũng chính họ sẽ là thế hệ bỏ ra rất rất nhiều tiền để chữa bệnh, để mua sự khỏe mạnh.

    Sức khỏe là thứ đắt nhất vì có tiền cũng không mua được, ảnh: dsD

    Thứ 4. Không khí sạch

    Sở dĩ không khí sạch có thể trở thành nguồn tài nguyên quý giá trong tương lai chủ yếu là do mức độ ô nhiễm môi trường nghiêm trọng. Không khí rất quan trọng đối với con người, mọi người đều biết điều này. Tuy nhiên, tình trạng ô nhiễm không khí ngày nay rất nghiêm trọng và nhiều người chưa nhận thức được vấn đề này. Bạn phải biết rằng khi không khí ô nhiễm được hít vào cơ thể con người có thể gây ra nhiều bệnh tật, thậm chí tử vong.

    Do sự phát triển nhanh chóng của công nghiệp hóa, vấn đề ô nhiễm không khí ngày càng trở nên nổi bật. Đặc biệt ở một số khu công nghiệp nặng, mức độ ô nhiễm ngày càng nghiêm trọng, đe dọa sức khỏe con người.

    Mỗi chúng ta có trách nhiệm và nghĩa vụ tham gia cải thiện chất lượng không khí. Vì vậy, trong cuộc sống hàng ngày, hãy chọn phương tiện giao thông công cộng hoặc đi xe đạp, hạn chế sử dụng ô tô cá nhân nhiều nhất có thể để giảm lượng khí thải. Ngoài ra, chúng ta cũng cần chú ý đến các vấn đề bảo vệ môi trường như phân loại rác, cấm bắn pháo hoa,… sẽ giúp cải thiện không khí.

    Tóm lại, trong 5 năm tới và hơn thế nữa, sự phát triển xã hội và giá trị con người sẽ thay đổi. Nhà và ô tô không còn là thước đo duy nhất về chất lượng cuộc sống. Thay vào đó, mọi người sẽ chú trọng nhiều hơn đến không khí trong lành, thực phẩm lành mạnh, sức khỏe tốt, nguồn thu ổn định để làm nền tảng cho cuộc sống.

  • 35 tuổi chưa có chồng, một lần cho ông cụ ă/n m//ày vào lán mình trú mưa thì bất ngờ nhận được… –

    “35 tuổi chưa có chồng, một lần cho ông cụ ăn mày vào lán mình trú mưa, thì bất ngờ nhận được…”

    Tôi tên là Lan. Năm nay tôi 35 tuổi, giáo viên tiểu học ở một trường làng thuộc vùng trung du Bắc Bộ. Cuộc sống trôi qua bình lặng như bao người phụ nữ khác ở quê, chỉ khác là… tôi vẫn chưa có chồng.

    Đầm dạ hội

    Không phải tôi kén chọn, cũng chẳng phải tôi không tin vào tình yêu. Chỉ là, cái duyên nó chưa tới. Nhiều lần mẹ tôi nhìn tôi thở dài, bạn bè thì hoặc đã bận rộn con cái, hoặc cũng bỏ xứ mà lên thành phố. Tôi thấy mình như một cái cây mọc chậm giữa cánh rừng đã vào mùa lá đâm chồi.

    Chiều hôm ấy, trời chuyển giông. Tôi đang đạp xe từ trường về, thì mưa đổ ào xuống. May mắn, tôi cách nhà chỉ khoảng hai cây số, bên vệ đường có một cái lán bỏ hoang của người dân dựng để làm đồng, tôi nhanh chóng tấp vào trú mưa.

    Lán gỗ cũ kỹ, dột vài chỗ, nhưng vẫn còn chắc chắn. Tôi dựng xe, gạt những giọt nước lạnh bám trên mặt, thì thấy từ xa, một bóng dáng lom khom đi tới.

    Đó là một ông cụ. Trên người cụ là chiếc áo mưa mỏng tang, rách rưới. Đôi mắt đục ngầu nhưng sáng lên khi thấy có người trong lán.

    Tôi thoáng do dự, nhưng rồi nhích người ra, gọi:

    – Cụ vào trú đi, mưa lớn lắm!

    Ông cụ chắp tay cảm ơn, run rẩy bước vào. Gần hơn, tôi thấy cụ gầy gò, khắc khổ. Mùi bùn đất lẫn mùi cơ thể cũ kỹ bốc lên nồng nặc. Cụ ngồi nép sát mép lán, có vẻ ngại làm phiền.

    Giỏ quà tặng

    Đại lý ô tô gần đây

    Tôi lục trong túi xách, lấy ra chiếc bánh mì và hộp sữa tôi hay mang theo cho học trò kém ăn:

    – Cụ ăn đi, đỡ đói.

    Cụ nhìn tôi rất lâu, ánh mắt lạ lắm – vừa cảm động, vừa như nhận ra điều gì đó thân quen. Cụ lắp bắp:

    – Cô… tốt quá… cảm ơn cô… cô Lan phải không?

    Tôi giật mình. Làm sao ông biết tên tôi?

    Tôi dè dặt gật đầu.

    – Cụ biết tôi?

    Ông cụ mỉm cười, cắn miếng bánh rồi nói trong nghẹn ngào:

    – Tôi từng… từng biết mẹ cô. Mấy chục năm trước, tôi đi lính chung với ba cô. Tôi… tôi nợ gia đình cô một món nợ lớn lắm…

    Mưa vẫn rơi đều. Câu nói của cụ khiến tôi bối rối. Tôi chưa từng nghe mẹ nhắc về ai như vậy.

    – Mẹ tôi mất năm tôi 20 tuổi rồi cụ ạ. Còn bố thì tôi chưa từng gặp mặt…

    Cụ gật đầu, đôi mắt trũng sâu long lanh nước.

    – Phải… vì tôi là người đã chứng kiến cái đêm ông ấy hy sinh…

    Tôi chết lặng.

    Tôi không biết vì sao, nhưng những lời của cụ như một sợi chỉ kéo quá khứ hiện về. Bao năm nay, mẹ tôi luôn lảng tránh khi tôi hỏi về bố. Bà chỉ bảo: “Bố con đi xa mãi rồi.” Không di ảnh, không giấy báo tử. Chỉ có một chiếc nhẫn cưới cũ bà giữ kỹ trong chiếc hộp gỗ.

    Cụ tiếp lời, chậm rãi:

    – Ngày đó, ở chiến trường Quảng Trị, đơn vị tôi và ba cô cùng chốt giữ một đồi nhỏ. Một lần, khi quân địch nã pháo bất ngờ, ông ấy đã đẩy tôi ngã xuống hầm, còn mình thì… trúng mảnh pháo… Tôi tỉnh dậy, ông đã nằm im, người bê bết máu…

    Cụ ngưng lại, rồi móc trong túi áo một vật nhỏ, bọc trong tấm vải cũ kỹ. Cụ đưa cho tôi:

    – Tôi giữ thứ này mấy chục năm. Là của ông ấy, nhờ tôi mang về cho mẹ cô… Nhưng tôi không có can đảm… không dám đối diện với người ở hậu phương…

    Tôi run tay mở ra. Là một bức thư đã úa màu, cùng một tấm ảnh chụp chung của hai người – mẹ tôi và một người đàn ông cao lớn, mặc quân phục, nụ cười tươi rói. Tôi nhận ra nụ cười ấy… tôi đã thấy nó trong gương suốt 35 năm qua.

    Đầm dạ hội

    Tôi bật khóc.

    Mưa dần tạnh. Gió cuốn qua, mang theo mùi cỏ ướt, và cả mùi quá khứ mờ nhạt.

    Ông cụ nhìn tôi, nói khẽ:

    – Cô có thể cho tôi về nhà cô không? Tôi chỉ muốn… được làm nốt điều cần làm.

    Tôi gật đầu.

    Tôi không biết điều gì đang chờ ở phía trước, nhưng tôi hiểu: cuộc đời tôi sắp thay đổi.

    Tôi đưa ông cụ về nhà. Căn nhà nhỏ nơi tôi sống một mình hơn mười năm bỗng chốc trở nên ấm hơn vì có tiếng bước chân khác, tiếng thở già nua nhưng hiền hậu của cụ ông đã già, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên sự trong sáng, tử tế.

    Sau bữa cơm chiều đơn giản, tôi pha ấm trà nóng rồi mời cụ ngồi nói chuyện. Tấm ảnh và lá thư cụ đưa vẫn nằm trên bàn. Tôi nhìn chúng, rồi nhìn ông, lòng tràn ngập những câu hỏi.

    – Cụ… sau chiến tranh, cụ làm gì?

    – Tôi đi khắp nơi, chẳng còn ai thân thích. Cảm giác như sống nốt những năm tháng thừa ra của một người đã đáng lẽ phải chết từ mấy chục năm trước…

    Cụ ngập ngừng.

    – Tôi sống bằng nghề nhặt ve chai, làm thuê. Cũng từng định đến tìm mẹ con cô. Nhưng tôi nhát gan. Tôi nghĩ bà ấy sẽ oán trách tôi… vì đã để người đàn ông mình yêu bỏ mạng nơi chiến trường.

    Giỏ quà tặng

    Tôi lặng im. Làm sao tôi có thể trách một con người mang trong lòng cả đời một gánh nặng như thế?

    – Cụ tên gì?

    – Tôi tên là Thịnh. Ngày đó, trong đơn vị gọi tôi là Thịnh “mọc râu”, vì tôi già hơn các anh em một tuổi, lại hay lo xa. – Cụ cười.

    Tôi nhìn vào ánh mắt cụ Thịnh, không còn là sự lạ lẫm. Có điều gì đó rất thân quen. Như thể ông là một phần còn thiếu trong bức tranh gia đình tôi từ bao lâu nay.

    Mấy ngày sau, cụ Thịnh ở lại nhà tôi. Tôi sắm cho cụ bộ quần áo mới, đưa đi cắt tóc, dọn dẹp lại chiếc phòng trống. Cụ cảm động đến mức suýt khóc khi được ăn bữa cơm nóng trong nhà.

    Một buổi sáng, cụ lặng lẽ đưa tôi một xấp giấy tờ cũ kỹ. Là một cuốn sổ tay, bên trong là ghi chép tỉ mỉ về các trận đánh, tên các đồng đội đã hi sinh, và… một cái tên được gạch đậm: Nguyễn Văn Hùng – hy sinh ngày 14/9/1974. Gửi lại thư và ảnh cho người thân.

    Tôi nghẹn ngào. Cái tên ấy – tôi chưa từng được nghe mẹ nhắc đến. Nhưng giờ tôi đã biết. Đó là cha tôi.

    – Sau trận đó, đơn vị rút quân gấp, không kịp đưa hài cốt về. Tôi cùng vài người chôn cất sơ ông ấy bên triền đồi. Nhưng đến nay… tôi nghĩ mình có thể quay lại đó, dẫn cô đi – cụ Thịnh nói.

    Tôi rưng rưng. Bao năm sống trong sự thiếu vắng, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội biết nơi cha nằm xuống.

    Một tháng sau, tôi xin nghỉ phép, cùng cụ Thịnh vào Quảng Trị.

    Chuyến đi đó là bước ngoặt đời tôi.

    Chúng tôi tìm đến ngọn đồi mà cụ nhớ. Nhờ chính quyền địa phương và sự xác nhận từ hồ sơ cũ, chúng tôi xác định được mộ cha. Dù chỉ là nắm đất cũ, không tên tuổi, nhưng tôi đã thắp hương, khấn cha trong nước mắt:

    – Con đến rồi, bố ơi…

    Cụ Thịnh đứng phía sau, lặng lẽ khóc. Tôi biết, trong giây phút ấy, ông không chỉ là người đồng đội của cha, mà còn là người gác giữ một phần lịch sử, một phần gia đình tôi.

    Khi trở về quê, có một chuyện khiến tôi không ngờ…

    Cụ Thịnh đưa tôi một phong thư, ghi rõ ràng: Di chúc cá nhân – Trần Văn Thịnh.

    Tôi mở ra, run rẩy.

    Trong đó, cụ ghi: Toàn bộ số tiền tích góp trong nhiều năm – khoảng 200 triệu đồng – gửi lại cho cô Lan, như một lời tạ lỗi với cha mẹ cô. Nếu tôi có mệnh hệ nào, mong cô giúp đưa tôi về nằm cạnh anh Hùng, để tôi được yên lòng.

    Tôi bật khóc nức nở. Người đàn ông ăn mặc rách rưới, run rẩy xin trú mưa hôm ấy… lại là người cưu mang quá khứ và tương lai của gia đình tôi.

    Tôi không lấy tiền. Tôi nói:

    – Cụ ở lại đây với cháu. Cháu sống một mình lâu rồi, cũng cần có người bầu bạn. Cháu gọi cụ là ông nội nhé?

    Cụ Thịnh ôm tôi. Lần đầu tiên, tôi thấy cụ khóc nức như một đứa trẻ.

    Một năm sau, tôi nhận lời cầu hôn từ một đồng nghiệp ở trường, người mà tôi từng lưỡng lự suốt bao năm. Ông nội Thịnh là người đứng ra thay mặt bố mẹ tôi để làm lễ dạm ngõ. Trên bàn thờ hôm ấy, tôi đặt bức ảnh cha – người đàn ông có nụ cười giống tôi đến kỳ lạ.

    Đầm dạ hội

    Tôi biết, tất cả những gì xảy ra đều bắt đầu từ một cơn mưa… và từ một lần tôi không ngần ngại mở lòng với người tưởng như xa lạ.