Tác giả: admin

  • Lời t iên tr i cho cuối năm 2025 của bà Baba Vanga –

    Theo thông tin từ Daily Mail, lời dự báo này được cho là sẽ xảy ra chỉ trong vài ngày tới, gắn liền với một sự kiện thể thao toàn cầu.

    Bà Baba Vanga, tên thật là Vangelia Pandeva Gushterova, sinh năm 1911 và qua đời năm 1996, là một nhà thần bí người Bulgaria.

    Bà được nhiều người gọi là “Nostradamus vùng Balkan” bởi những lời tiên tri được cho là đã ứng nghiệm, như vụ khủng bố 11/9 tại Mỹ hay đại dịch COVID-19. Dù còn nhiều tranh cãi, các dự báo của bà vẫn thường xuyên được nhắc lại và gây chú ý trên truyền thông quốc tế.

    Theo lời tiên tri cho năm 2025, Baba Vanga dự đoán rằng loài người sẽ có cuộc tiếp xúc đầu tiên với sự sống ngoài Trái Đất. Bà mô tả sự kiện này sẽ diễn ra trong một bối cảnh đặc biệt, khi một “ánh sáng mới trên bầu trời” xuất hiện, được nhiều người trên thế giới chứng kiến.

    Điều đáng chú ý là lời tiên tri này gắn liền với một sự kiện thể thao lớn, nơi hàng triệu khán giả toàn cầu theo dõi trực tiếp.

    Các nhà nghiên cứu và người hâm mộ tiên tri đã liên hệ lời dự báo này với lễ bốc thăm vòng chung kết FIFA World Cup 2026, dự kiến diễn ra tại Washington DC vào ngày thứ Sáu tuần này

    Họ cho rằng đây chính là sự kiện thể thao quốc tế mà Baba Vanga từng nhắc đến, nơi “ánh sáng mới” có thể xuất hiện trên bầu trời, mở ra khả năng nhân loại lần đầu tiếp xúc với sinh vật ngoài hành tinh.

    Thông tin này đã nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội và các diễn đàn quốc tế, tạo nên làn sóng tranh luận sôi nổi. Một số người tin rằng đây có thể là bước ngoặt lịch sử, mang lại “câu trả lời thay vì nỗi sợ hãi” cho nhân loại.

    Tuy nhiên, cũng có nhiều ý kiến hoài nghi, cho rằng đây chỉ là sự trùng hợp hoặc cách diễn giải chủ quan từ những người tin vào tiên tri.

    Dù chưa có bằng chứng khoa học nào xác nhận, việc lời tiên tri của Baba Vanga được gắn với một sự kiện cụ thể trong năm 2025 đã khiến dư luận đặc biệt quan tâm.

    Truyền thông quốc tế liên tục đưa tin, nhấn mạnh rằng nếu sự kiện này xảy ra, nó sẽ trở thành một trong những khoảnh khắc mang tính bước ngoặt của lịch sử loài người.

    Trong bối cảnh thế giới đang đối mặt với nhiều thách thức, từ biến đổi khí hậu đến bất ổn chính trị, sự xuất hiện của một lời tiên tri về việc tiếp xúc với sự sống ngoài Trái Đất càng làm tăng thêm sự tò mò và lo lắng.

    Nhiều người chờ đợi xem liệu “ánh sáng mới trên bầu trời” mà Baba Vanga từng nhắc đến có thực sự xuất hiện trong lễ bốc thăm World Cup 2026 hay không.

    Dưới đây là một số dự đoán đáng chú ý của bà Vanga về tương lai:
    Năm 2028, khám phá sao Kim. Con người sẽ bắt đầu khám phá sao Kim như một nguồn năng lượng (cần lưu ý rằng hành tinh thứ hai tính từ Mặt trời này không có sự sống và không có bất cứ thứ gì có thể phát triển ở đó)

    Năm 2033, băng tan. Người ta cho rằng bà Vanga đã tiên đoán trước rằng các tảng băng ở hai cực sẽ tan chảy, khiến mực nước biển dâng cao trên toàn thế giới.

    Năm 2170, hạn hán toàn cầu. Biến đổi khí hậu sẽ tiếp tục tàn phá hành tinh này và hạn hán sẽ tàn phá phần lớn thế giới.

    Tuy nhiên, các chuyên gia hoài nghi chỉ ra rằng cần có cái nhìn thận trọng về những dự đoán này. Nhiều tiên đoán được cho là của bà khó có thể xác thực vì chủ yếu dựa trên các tài liệu gián tiếp. Họ cho rằng các tiên đoán thường quá mơ hồ để có thể kiểm chứng hoặc bác bỏ một cách chắc chắn. Thực tế, một số dự đoán trước đây của bà đã không xảy ra, như việc một nhà máy điện hạt nhân lớn sẽ phát nổ năm ngoái hay Trái Đất sẽ hứng chịu một cơn bão mặt trời tàn khốc.

    Dù không thể xác nhận độ chính xác của những lời tiên tri, nhiều người cho rằng đây là thời điểm nhân loại cần đoàn kết hơn bao giờ hết để đối mặt với những thách thức trong tương lai.

    Bà Vanga sinh năm 1911 với tên gọi Vangeliya Pandeva Gushterova và mất năm 1996. Năm 12 tuổi, bà bị mất thị lực sau khi một cơn bão bất thường càn quét ngôi làng của bà. Tuy nhiên, bà cho biết tầm nhìn về tương lai của bản thân trở nên mạnh mẽ hơn sau sự kiện đó.

    Trong suốt cuộc đời, bà Vanga đã đưa ra một loạt dự đoán, với phần nhiều trong số đó về sau đã trở nên chính xác đến kinh ngạc, bao gồm các sự kiện lớn như vụ tấn công khủng bố nhằm vào nước Mỹ ngày 11/9/2001, cái chết của Công nương Anh Diana.

    Tiên tri mù Vanga dự đoán con người được tiếp xúc với người ngoài hành tinh vào năm 2025.

  • Con bé Na tỉnh dậy, hỏi: – Ngoại Lựu ơi… con có bao nhiêu người thương con

    1. Tái hôn ở tuổi xế chiều

    Tôi tên Lựu, 60 tuổi, goá chồng từ năm 48. Cái tuổi đáng lẽ được con cái chăm sóc, tôi lại lủi thủi bán hàng tạp hoá trước hiên nhà, ngày nắng thì đỡ, ngày mưa thì trơn trượt. Hai đứa con đi làm ăn xa, mỗi năm gửi về đôi ba triệu, bảo:

    – Má ráng sống khoẻ, tụi con lo cho.

    Nhưng tôi biết tụi nó còn phải lo con nhỏ, tiền nhà, tiền học… nên tôi cố không dựa dẫm.

    Năm tôi 58, tôi gặp ông Bảy – góa vợ hơn tôi 5 tuổi, sống cách nhà một con hẻm. Ông hay ghé mua chai nước suối, bịch muối, gói bánh con nít. Lần nào cũng cười hiền:

    – Bà Lựu bán gì cũng rẻ, chắc lời không được bao nhiêu hén?

    Tôi chặc lưỡi:

    – Già rồi, kiếm đồng nào hay đồng đó.

    Cứ vậy, ông thành khách quen, rồi thành bạn trò chuyện mỗi chiều.
    Đến lúc tôi bệnh nằm viện, ông là người đưa đi, đóng tiền viện phí, chờ ngoài cửa phòng siêu âm suốt ba tiếng.

    Sau đó, ông ngại ngùng nói:

    – Mình có tuổi rồi, bà chịu lấy tôi, tôi lo cho bà phần đời còn lại.

    Tôi xúc động đến run tay. Chưa bao giờ nghĩ mình tái hôn ở tuổi 60.

    Đám cưới nhỏ, gọn, chỉ hai mâm cơm với họ hàng hai bên.
    Ông Bảy bàn tay thô, nắm lấy tay tôi giữa buổi tiệc mà nói:

    – Từ giờ, bà không phải lo tiền bạc gì nữa.

    Tôi tưởng ông nói cho vui. Ai ngờ…


    2. Tấm thẻ lương kỳ lạ

    Hôm sau, ông đưa tôi một thẻ ATM còn nguyên trong phong bì ngân hàng.

    – Đây là thẻ nhận lương hưu của tôi. Mật khẩu nè, bà tiêu gì thì tiêu. Đừng ngại.

    Tôi phát hoảng:

    – Trời đất, ông đưa tôi hết vậy hả? Lỡ tôi bấm lộn thì sao?

    – Lộn thì rút lại. Có gì đâu.
    – Nhưng… sao ông không giữ?
    – Tôi sống một mình quen rồi, với lại bà giữ dùm tôi cho chắc.

    Ông nói tự nhiên như chuyện thở. Tôi thấy ấm lòng lạ lùng.

    Nhưng điều bất thường nằm ở đây:
    Tôi thử rút 500 ngàn để đi chợ. Máy báo số dư hơn 420 triệu.

    Tôi đứng chết trân.
    Lương hưu gì mà nhiều dữ?

    Tối đó, tôi hỏi khẽ:

    – Ông Bảy, cái thẻ đó… ông có làm gì thêm hả? Chứ lương hưu sao nhiều quá?

    Ông quay đi, cười trừ:

    – Ờ… tôi để dành lâu rồi.

    Tôi gặng:
    – Lâu là bao lâu?

    Ông nói lảng:
    – Lâu là lâu đó.

    Câu trả lời chông chênh như một sợi dây mục.

    Tôi không hỏi nữa, nhưng trong lòng sinh nghi.


    3. Lần đi chợ định mệnh

    Hôm đó, tôi cầm thẻ ra chợ lớn mua ít đồ cúng. Khi tính tiền, bà thu ngân chợt nói:

    – Bà ơi… thẻ này có đăng ký tin nhắn biến động số dư không?

    – Có chứ, con tôi đăng ký giúp.

    – Lạ nghen… hàng tháng trong thẻ có ai chuyển vô 10 triệu đều đặn. Sáng nay mới vô thêm.

    Tôi lặng người.
    Không phải lương hưu.
    Có ai đó chuyển đều đặn mỗi tháng.

    Tôi vừa về đến nhà thì nhận tin nhắn biến động số dư:
    +10,000,000đ – từ TK 125xxx – nội dung: “Gửi ba – con Nhàn.”

    Tôi hụt hơi.

    – Con… Nhàn?!
    Ông Bảy nói chỉ có hai đứa con trai đã lập gia đình. Không hề nhắc con gái.

    Tôi bước vào nhà. Ông đang ngồi gọt trái bưởi. Tôi để thẻ xuống bàn:

    – Ông Bảy, con Nhàn là ai?

    Ông khựng lại. Con dao rơi xuống nền gạch. Mắt ông đỏ dần như bị ai xát ớt.

    Tôi biết… có chuyện rất lớn phía sau.


    4. Sự thật đầu tiên

    Ông ngồi xuống, giọng run:

    – Tôi xin bà đừng hiểu lầm. Nhàn… là con gái tôi. Nhưng nó… không còn nhận tôi là cha.

    Tôi choáng.

    – Sao vậy?

    Ông Bảy cúi mặt, nói trong sự ám ảnh của một người sống với lỗi lầm nửa đời:

    – Hồi đó vợ tôi mất sớm, tôi vất vả làm hồ, chạy công trình. Mấy ông chủ nợ dí, tôi uống rượu…
    Một lần tôi quát con bé, đánh nó một bạt tay. Nó 18 tuổi, bỏ nhà đi.
    Tôi tìm hoài không ra.
    Mười năm sau, nó về… dẫn theo một đứa con gái.
    Nhưng nó chỉ để đứa nhỏ lại cho tôi rồi đi mất biệt.

    Giọng ông nghẹn:

    – Con bé tên Na, cháu ngoại tôi. Tôi nuôi nó từ lúc còn đỏ hỏn. Hơn chín năm nay.
    Còn Nhàn… mỗi tháng chỉ chuyển tiền. Không dám gặp mặt.

    Tôi hỏi:

    – Ông… nuôi cháu ngoại một mình suốt mấy năm trời?

    Ông gật đầu.

    – Hồi gặp bà, tôi tính kể. Nhưng… tôi sợ bà nghĩ tôi đến vì gánh nặng.

    Tôi thấy mắt mình cay xè.

    Một người đàn ông 65 tuổi, nuôi một đứa trẻ cấp 1, giấu vợ mới cưới vì mặc cảm… tôi hiểu.

    Nhưng twist chưa dừng ở đó.


    5. Bí mật thứ hai: Con bé Na

    Tối đó, ông nhận cuộc gọi.
    Tôi nghe loáng thoáng:

    – Dạ, để mai ba đưa con bé lên.
    – Nói bác sĩ cố gắng giùm ba.
    – Ba gom thêm được bao nhiêu ba gửi bấy nhiêu.

    Ông tắt máy. Tôi hỏi:

    – Chuyện gì vậy ông?

    Ông Bảy thở dài:

    – Na… bị tim bẩm sinh. Tôi nuôi nó bao năm mà không có tiền mổ.
    Giờ bệnh nặng hơn.
    Con Nhàn đưa tiền hằng tháng cũng vì con bé.
    Hôm trước bác sĩ bảo phải mổ càng sớm càng tốt…

    Rồi ông nhìn tôi với ánh mắt ướt nước:

    – Tôi… sợ không đủ tiền.

    Tôi sững người.
    Thì ra số tiền trong thẻ ông Bảy đưa tôi – không phải tiền ông rảnh rỗi để tôi tiêu, mà là toàn bộ tiền ông dành dụm chữa bệnh cho cháu.

    Tôi thấy mình như kẻ vô tình đứng giữa một cơn bão mà chưa hề biết có bão.


    6. Tôi tìm đến bệnh viện

    Sáng hôm sau, tôi đi theo ông lên bệnh viện tỉnh.
    Con bé Na… nhỏ xíu, trắng xanh như cánh chuối non, tay ôm con gấu bông sờn.

    – Ông ngoại ơi… bà này là ai?

    Ông Bảy nhìn tôi, rồi nhìn cháu:

    – Đây là… bà Lựu, bà ngoại mới của con.

    Con bé cười. Một nụ cười yếu ớt nhưng sáng lạ thường.

    Nó nói:

    – Con có hai bà ngoại luôn hả?

    Tôi ôm nó vào lòng, tim thắt lại.

    Bác sĩ đưa bảng chi phí phẫu thuật: 180 triệu.
    Số tiền ông có không đủ một nửa.

    Ông Bảy ngồi xuống ghế đá, run bần bật, miệng chỉ nói:

    – Trời ơi… làm sao giờ, bà Lựu…

    Tôi đặt tay lên vai ông:

    – Có tôi đây. Mình lo được.

    Tôi nói mà chưa biết lấy đâu ra.
    Nhưng tôi biết: phải làm điều đúng đắn.


    7. Twist cuối: Người chuyển tiền bí ẩn

    Tối đó, khi tôi đang dọn cơm, cửa nhà bất ngờ có người gõ.

    Một người phụ nữ chừng 40 tuổi, dáng gầy, mắt đỏ hoe:

    – Dạ… cho tôi hỏi… đây có phải nhà ba Bảy?

    Ông Bảy đứng dậy, run như gặp ma:

    – Nhàn… con về hả?

    Tôi nhìn.
    Đúng là cô gái trong tin nhắn chuyển tiền.

    Nhàn ôm chặt lấy cha, khóc không thành tiếng:

    – Con xin lỗi ba… con không dám gặp ba vì… con vẫn hận chuyện xưa… nhưng hôm nay… con nghe bệnh viện nói con bé phải mổ gấp… con không thể trốn nữa…

    Tôi và ông Bảy đều nghẹn.

    Nhàn quay sang tôi:

    – Con xin lỗi cô. Con biết ba tái hôn… con sợ cô nghĩ con là gánh nặng, nên con trốn.

    Tôi nắm tay cô:

    – Máu mủ đâu phải gánh nặng. Cô chỉ trách sao con chịu khổ một mình lâu vậy.

    Nhàn khóc càng lớn.

    Nhưng rồi… chuyện bất ngờ nhất xảy ra.

    Nhàn đặt lên bàn một túi nylon đựng tiền mặt:

    – Con để dành được hơn 90 triệu.
    Cô giữ giùm, mai mình đem nộp bệnh viện cho kịp lịch mổ.

    Tôi và ông Bảy chết lặng.

    Cả nhà im lặng hồi lâu.

    Rồi tôi nói:

    – Gộp tiền ông, tiền tôi, tiền con… đủ rồi. Mai con bé được mổ.

    Nhàn ôm mặt khóc.
    Ông Bảy quay đi chùi nước mắt.

    Tôi biết… gia đình này từ nay lành lại.


    8. Một mái nhà mới

    Na được mổ thành công.
    Lúc bác sĩ thông báo ca mổ thuận lợi, ông Bảy ôm tôi, nói nhỏ:

    – Lựu… cảm ơn bà. Không có bà, tôi không biết phải làm sao nữa.

    Tôi cười:

    – Tụi mình cưới nhau để có bạn đời, chứ đâu phải để mỗi người gánh nỗi sợ riêng.

    Nhàn đứng bên cạnh, khẽ nói:

    – Con cũng muốn ở gần ba má. Con hứa… từ nay con không trốn nữa.

    Tôi nắm tay cả hai cha con:

    – Nhà này từ nay có ba người lớn, một đứa nhỏ.
    Không ai cô đơn nữa.

    Con bé Na tỉnh dậy, hỏi:

    – Ngoại Lựu ơi… con có bao nhiêu người thương con?

    Tôi vuốt tóc nó:

    – Nhiều đến mức con đếm không hết.


    9. Lời kết

    Những tưởng ở tuổi 60, đời chỉ còn hoàng hôn buồn tẻ.
    Ai ngờ… đó chỉ là mở đầu cho một bình minh mới.

    Tôi tái hôn, tưởng được hưởng hạnh phúc yên bình.
    Nhưng đời cho tôi thêm một gia đình nữa – đầy sóng gió, nhưng cũng đầy thương yêu.

    Và tôi hiểu ra:

    Khi người ta trao cho mình một tấm thẻ lương, đó không phải là tiền – mà là lòng tin.
    Còn khi mình dùng số tiền đó để giữ lại một sinh mệnh, đó không phải nghĩa vụ – mà là gia đình.

  • Mời cả làng đến ăn khao xe mới, đến lúc bóc phong bì chân tay lạnh toát –

    Tôi vừa mua một chiếc xe ô tô mới, bóng loáng, đỏ chói, loại SUV mà tôi mơ ước từ lâu. Nghĩ bụng, mua xe là chuyện lớn, phải mở tiệc khao cả xóm cho hoành tráng, vừa để khoe mẽ, vừa để tạo mối quan hệ. Tôi tính toán đâu ra đấy: mời cả làng, phong bì chắc cũng kha khá, ít nhất kéo lại được tiền cỗ, biết đâu còn dư chút đỉnh mua thêm đồ chơi cho xe.

    Hôm ấy, nhà tôi rộn ràng hẳn lên. Bàn ghế thuê đầy sân, loa đài mở hết cỡ, thịt gà, thịt lợn quay thơm lừng, bia rượu ê hề. Bà con trong xóm kéo đến đông như trẩy hội, ai cũng khen xe đẹp, hỏi giá, sờ mó, cười nói rôm rả. Tôi đứng đó, vênh mặt tự hào, tưởng tượng cảnh cuối buổi khách ra về, tay bắt mặt mừng, dúi cho tôi cái phong bì dày cộp. “Đời đúng là đáng sống,” tôi thầm nhủ.

    Tiệc tàn, khách về hết, sân nhà trống trơn, chỉ còn lại đống bát đĩa ngổn ngang và mùi rượu thoảng trong gió. Tôi hí hửng ngồi đếm phong bì, nhưng rồi mặt mày tối sầm lại. Không có cái nào! Cả làng đi tay không, chẳng ai mang theo dù chỉ là tờ polymer mỏng dính. Tôi cay cú, nghĩ chắc họ quên, định bụng mai sang hỏi khéo vài nhà, nhưng rồi điện thoại reo lên.

    Là thằng bạn thân gọi. Nó hớt hải: “Mày ơi, cái xe mày mua… tao vừa nghe tin, thằng bán xe nó lừa đảo, xe đó là đồ ăn cắp, công an đang truy đấy!” Tôi nghe mà chân tay lạnh toát, đầu óc quay cuồng. Tiền cỗ không thu lại được một đồng, giờ còn mất trắng cả xe. Đúng là họa vô đơn chí. Tôi ngồi phệt

  • tamsucuocsong.com.vn R:ù:ng mình với lời phân tích của một thầy tâm linh trên mạng với Đoàn Văn Sáng

    Theo 1 tài khoản FB có tên Tuấn Vũ tự nhận là thầy tâm linh trên mạng có phân tích về tướng mệnh của Đoàn Văn Sáng, theo người này thấy trên đầu của Đoàn Văn Sáng có mặt của v:o:ng nữ đi theo báo o:án?

    Thứ trưởng Bộ Công an đề nghị Công an tỉnh Lạng Sơn tiếp tục phối hợp chặt chẽ với các lực lượng liên quan để điều tra mở rộng, củng cố tài liệu, chứng cứ, xử lý nghiêm các đối tượng theo quy định pháp luật liên quan đến vụ Đoàn Văn Sáng giết người xảy ra tại xã Hữu Lũng.

    Ngày 10/12, thông tin từ Bộ Công an, Thượng tướng Nguyễn Văn Long, Thứ trưởng Bộ Công an, đã gửi Thư khen Công an tỉnh Lạng Sơn vì thành tích nhanh chóng điều tra và khởi tố đối tượng gây ra vụ án giết người với tính chất man rợ xảy ra tại Đội Quản lý thị trường số 4, xã Hữu Lũng, tỉnh Lạng Sơn.

    Trong thư khen, Thượng tướng Nguyễn Văn Long nêu rõ, qua công tác nắm tình hình trên không gian mạng, Công an tỉnh Lạng Sơn phát hiện thông tin về vụ giết người đặc biệt nghiêm trọng và đã khẩn trương phối hợp với các đơn vị nghiệp vụ triển khai đồng bộ các biện pháp công tác.

    Lực lượng chức năng nhanh chóng xác định, bắt giữ và khởi tố đối tượng gây án, đồng thời thu giữ nhiều vật chứng quan trọng.

    Đối tượng Đoàn Văn Sáng (áo xám) tại Cơ quan Công an.

    Lãnh đạo Bộ đánh giá đây là chiến công xuất sắc, thể hiện quyết tâm, tinh thần trách nhiệm cao và sự sắc bén nghiệp vụ của Công an tỉnh Lạng Sơn trong thực hiện chỉ đạo của Đảng ủy Công an Trung ương và Bộ Công an về phòng ngừa, đấu tranh với tội phạm đặc biệt nghiêm trọng.

    Việc khám phá nhanh vụ án góp phần trấn an dư luận, giữ vững an ninh, trật tự và củng cố niềm tin của nhân dân đối với lực lượng công an.

    Thay mặt Đảng ủy Công an Trung ương và lãnh đạo Bộ Công an, Thứ trưởng Nguyễn Văn Long ghi nhận, biểu dương thành tích của Công an tỉnh Lạng Sơn.

    Thứ trưởng Bộ Công an đề nghị Công an tỉnh Lạng Sơn tiếp tục phối hợp chặt chẽ với các lực lượng liên quan để điều tra mở rộng, củng cố tài liệu, chứng cứ, xử lý nghiêm các đối tượng theo quy định pháp luật; đồng thời phát huy kết quả đạt được, lập thêm nhiều chiến công, thành tích trong thời gian tới.

    Công an tỉnh Lạng Sơn cung cấp thông tin về kết quả điều tra vụ án giết người xảy ra tại xã Hữu Lũng. Ảnh: Quốc Nam.

    Ngày 28/11, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Lạng Sơn đã khởi tố vụ án, khởi tố bị can, bắt tạm giam Đoàn Văn Sáng (SN 1968, trú tại phường Tam Thanh, tỉnh Lạng Sơn, nguyên Phó đội trưởng Đội Quản lý thị trường số 4) về tội “Giết người”.

    Trước đó, trên mạng xã hội lan truyền thông tin về tài liệu dài 88 trang, mô tả về vụ án, trong đó ‘ám chỉ’ kẻ gây ra vụ án mạng man rợ là Đoàn Văn Sáng. Quá trình điều tra, thu thập tài liệu, chứng cứ, cơ quan công an xác định nạn nhân là anh Nguyễn Xuân Đạt, sinh năm 1989, trú tại thôn Hậu Trung 2, xã Tiên Hưng, tỉnh Hưng Yên.

  • Bãi nhiệm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố năm 2025: Quy trình cụ thể gồm những bước nào?

    Theo báo Dân việt, luật sư Ma Văn Giang (Văn phòng Luật sư Nam Hồng – Đoàn Luật sư TP Hà Nội) cho hay, tại Quyết định số 759/QĐ-TTg năm 2025 phê duyệt Đề án sắp xếp, tổ chức lại đơn vị hành chính các cấp và xây dựng mô hình tổ chức chính quyền địa phương 2 cấp, Thủ tướng đã phê duyệt phương án sắp xếp đối với thôn, tổ dân phố thuộc cấp xã như sau:

    Tiếp tục xác định thôn, tổ dân phố là tổ chức tự quản của cộng đồng dân cư, không phải là cấp hành chính; trước mắt giữ nguyên các thôn, tổ dân phố hiện có. Chính phủ giao Bộ Nội vụ nghiên cứu, xây dựng và xác định lộ trình sắp xếp, tổ chức lại thôn, tổ dân phố theo hướng tinh gọn, đáp ứng yêu cầu phục vụ trực tiếp đời sống của cộng đồng dân cư trên địa bàn cấp xã.

    Như vậy, theo luật sư Giang, khi thực hiện việc sáp nhập tỉnh, xã, trước mắt vẫn giữ nguyên các thôn, tổ dân phố hiện có; sau đó mới nghiên cứu và xác định lộ trình sắp xếp, tổ chức lại theo hướng tinh gọn, hợp lý.

    Những trường hợp nào Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố bị bãi nhiệm?

    Theo luật sư Giang, trong trường hợp thực hiện bãi nhiệm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố sẽ áp dụng quy định tại Điều 9 Nghị định số 59/2023/NĐ-CP về quy trình cho thôi làm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố năm 2025.

    Cụ thể, việc cho thôi làm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố được quyết định tại cuộc họp của cộng đồng dân cư trong các trường hợp:

    người có nguyện vọng xin thôi vì lý do sức khỏe, hoàn cảnh gia đình hoặc lý do cá nhân khác; người này phải có đơn gửi Chủ tịch UBND cấp xã, nêu rõ lý do xin thôi.

    Trưởng ban công tác Mặt trận ở thôn, tổ dân phố có thể đề nghị Chủ tịch UBND cấp xã xem xét cho thôi làm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố trong các trường hợp: không còn được nhân dân tín nhiệm; không hoàn thành nhiệm vụ; vi phạm quyền làm chủ của nhân dân; tham nhũng, lãng phí; không chấp hành sự chỉ đạo, điều hành của UBND cấp xã hoặc quy định của cấp trên; vi phạm pháp luật nhưng chưa đến mức bị truy cứu trách nhiệm hình sự; hoặc khi có ít nhất 50% tổng số hộ gia đình hoặc đại diện hộ gia đình trong thôn, tổ dân phố kiến nghị.

    Trình tự tổ chức cuộc họp cộng đồng dân cư để xem xét cho thôi làm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố được thực hiện theo khoản 5 Điều 3 Nghị định 59/2023/NĐ-CP.

    Trình tự bãi nhiệm Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố gồm những bước nào?

    Cụ thể, người chủ trì cuộc họp tuyên bố lý do, giới thiệu đại biểu tham dự; thông qua chương trình cuộc họp; giới thiệu người để cộng đồng dân cư biểu quyết cử làm thư ký cuộc họp. Thư ký cuộc họp được quyết định khi có trên 50% đại diện hộ gia đình tham dự cuộc họp giơ tay biểu quyết đồng ý.

    Căn cứ vào nội dung cụ thể, người chủ trì hoặc người được phân công sẽ công bố các quyết định, văn bản liên quan theo chương trình đã được thông qua.

    Người tham dự cuộc họp thảo luận về các nội dung do người chủ trì hoặc người được phân công trình bày. Đối với cuộc họp của cộng đồng dân cư để bầu Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố; thành viên Ban Giám sát đầu tư của cộng đồng; thành viên Ban Thanh tra nhân dân ở xã, phường, thị trấn, đại diện Ban công tác Mặt trận ở thôn, tổ dân phố sẽ giới thiệu danh sách người ứng cử. Danh sách này do Ban công tác Mặt trận thống nhất với cấp ủy chi bộ thôn, tổ dân phố, đồng thời đề nghị các đại diện hộ gia đình tham dự tự ứng cử hoặc đề cử người đủ tiêu chuẩn, điều kiện tham gia bầu.

    Sau phần thảo luận, người chủ trì cuộc họp tổng hợp ý kiến, đề xuất nội dung cần biểu quyết và phương án biểu quyết bằng hình thức giơ tay hoặc bỏ phiếu kín để người tham dự lựa chọn. Phương án được thông qua khi có trên 50% đại diện hộ gia đình tham dự cuộc họp giơ tay biểu quyết đồng ý.

    Khi biểu quyết bằng hình thức giơ tay, kết quả được kiểm đếm trực tiếp tại thời điểm biểu quyết và ghi vào biên bản cuộc họp.

    Trường hợp biểu quyết bằng bỏ phiếu kín, người chủ trì đề xuất số lượng và danh sách Ban kiểm phiếu từ 03–05 người (gồm Trưởng ban và các thành viên) để đại diện hộ gia đình tham dự cuộc họp biểu quyết bằng hình thức giơ tay. Ban kiểm phiếu được thành lập khi có trên 50% đại diện hộ gia đình tham dự giơ tay đồng ý. Ban kiểm phiếu sẽ hướng dẫn thể lệ, cách ghi phiếu, phát phiếu và tổ chức bỏ phiếu.

    Sau khi kết thúc bỏ phiếu, Ban kiểm phiếu tiến hành kiểm phiếu; đồng thời mời 02 đại diện hộ gia đình tham dự cuộc họp chứng kiến. Ban kiểm phiếu lập biên bản kiểm phiếu theo Mẫu số 02 kèm theo Nghị định và Trưởng ban kiểm phiếu công bố kết quả tại cuộc họp. Biên bản kiểm phiếu được lập thành 03 bản, gửi kèm Quyết định của cộng đồng dân cư đến UBND cấp xã, Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam cấp xã và lưu giữ tại thôn, tổ dân phố.

    Người chủ trì cuộc họp công bố kết quả biểu quyết đối với từng nội dung và kết luận cuộc họp. Quyết định của cộng đồng dân cư được thể hiện bằng các văn bản: nghị quyết, biên bản cuộc họp, bản ghi nhớ hoặc bản thỏa thuận, trong đó ghi rõ nội dung quyết định theo quy định tại khoản 2 Điều 20 của Luật Thực hiện dân chủ ở cơ sở.

    Trường hợp cuộc họp để bầu Trưởng thôn, Tổ trưởng tổ dân phố, người trúng cử sẽ ra mắt tại cuộc họp. Nếu không xác định được người trúng cử, cần nêu rõ lý do trong biên bản để báo cáo UBND cấp xã xem xét, quyết định tổ chức bầu lại.

    Ngay sau khi cuộc họp kết thúc, người chủ trì có trách nhiệm hoàn thiện hồ sơ cuộc họp. Chậm nhất 05 ngày làm việc kể từ ngày kết thúc cuộc họp, quyết định đã được cộng đồng dân cư biểu quyết thông qua (theo Mẫu số 03 kèm theo Nghị định) phải được gửi đến UBND cấp xã và Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam cấp xã, theo quy định tại khoản 3 Điều 20 của Luật Thực hiện dân chủ ở cơ sở.

  • Ngh-i ng-ờ mẹ chồng tr-ộm vàng cưới tôi vội lén đặt camera trong phòng và phát hiện bí mật KINHHOANG –

    Ngh-i ng-ờ mẹ chồng tr-ộm vàng cưới tôi vội lén đặt camera trong phòng và phát hiện bí mật KINHHOANG

    Tôi sống cùng chồng tôi và mẹ chồng, trong căn nhà ba tầng ở một khu phố cũ. Cuộc sống ở đó chưa từng yên bình, nhất là từ khi tôi phát hiện 1 cây vàng  mẹ ruột tặng trước khi cưới… b;;ốc h’;ơi không dấu v;ết.

    Hỏi mẹ chồng, bà cười h–ềnh h–ệch:
    “Nhà này có ai đâu mà tr//ộm? Con để đâu quên rồi.”

    Nhưng tôi biết mình không quên. Và tôi cũng biết bà không hề v;;ô t;ư như vẻ ngoài.

    Thế là tôi đặt một camera giấu sau chậu cây trong phòng ngủ. Tôi nghĩ đơn giản: “Bắt quả t//ang cho mẹ chồng biết tay”

    Ba ngày sau.

    Buổi trưa tôi đang cắm cúi làm báo cáo thì điện thoại r;;ung liên tục — thông báo từ camera:
    “Phát hiện chuyển động trong phòng.”

    Tôi g;;iật mình, ngón tay r;;un khi bấm mở

    Và đúng như tôi đ;;oán:
    Mẹ chồng tôi đang đứng trong phòng, dáo dác nhìn quanh rồi mở tủ quần áo của tôi, lục từng ngăn một cách thành thạo như chủ nhân thật sự của căn phòng.

    Tôi b-ặm m-ôi:
    “Đấy nhé, con bắt được rồi nhé bà.”

    Nhưng… chưa đầy 20 giây sau, một cái b’;óng xuất hiện phía cửa.
    Tôi n;;ín th;;ở.

    CHỒNG TÔI.

    Anh len lén bước vào, đưa tay khóa cửa trái lại như một kẻ tr;;ộm.

    Lúc đó tôi vẫn ng-ây th-ơ nghĩ: “Chắc anh về sớm?”
    Anh tiến lại gần mẹ mình, thì thầm điều gì đó. Mẹ chồng tôi gật đầu, môi nh/ếch lên đầy ẩn ý.

    Rồi anh mở ngăn tủ đựng đ-ồ l-ót của tôi — đúng cái ngăn mà trước nay chỉ có tôi đụng vào.

    Anh lôi ra một túi đỏ nhỏ.

    Tôi căng mắt nhìn.
    Không phải vàng.
    Không phải trang sức.

    Mà là…

    Một tập giấy ghi nợ.

    Tôi sững sờ. Chúng có tên tôi nhưng chữ ký thì không phải của tôi.

    Camera còn ghi rõ tiếng mẹ chồng tôi, từng chữ như cứa vào tai:

    “Giữ kỹ đi. Đừng để con Lan nó biết. Mỗi tháng nó đưa tiền cho tao, mày nhớ lấy trước một nửa. Con gái này dễ moi lắm.”

    Họ đang bàn cách moi tiền tôi.
    Tôi như bị ai tạt nước lạnh vào mặt.

    Nhưng chưa phải hết.

    Chồng tôi… quỳ xuống.
    Ngay trước mặt mẹ anh ta.

    Giọng anh run rẩy như một kẻ đang cầu xin sự sống:

    “Mẹ… con xin mẹ đừng nói với nó. Mười năm nay con giấu được rồi. Nó mà biết là đời con tàn luôn.”

    Tai tôi ù đi.
    Mười năm?
    Mười năm anh giấu tôi cái gì?

    Mẹ chồng khoanh tay, mặt lạnh tanh:

    “Muốn tao im thì để tao giữ cái thẻ ATM của nó mỗi tháng. Nó yêu mày như điếu đổ, ngu lắm, không nghi ngờ đâu.”

    Chồng tôi gật đầu lia lịa.

    Tôi ôm đầu.

    Nhưng màn tiếp theo… mới là đòn giết chết tôi.


    Anh ta đứng lên, mở chiếc hộp giấu trong góc tủ — cái hộp tôi chưa từng thấy tồn tại.

    Bên trong là:

    hoá đơn chuyển tiền cho một phụ nữ khác

    giấy viện phí

    phí học thêm

    một giấy khai sinh

    Tôi đã cố tự trấn an:
    “Không thể nào… không thể nào…”

    Camera zoom gần hơn. Dòng chữ hiện rõ:

    Tên cha: Hoàng.
    Tuổi con: 8.

    Tay tôi tuột khỏi điện thoại. Tôi phải nhặt lên lần thứ hai mới đọc tiếp được.

    Mẹ chồng phẩy tay, nói câu khiến tim tôi như vỡ vụn:

    “Cứ để con Lan nó nuôi mày rồi nuôi cả con kia. Nó ngu, chứ mày còn ngu hơn.”

    Tôi quỵ xuống ghế, nước mắt cứ thế trào ra.

    Suốt 7 năm chung sống, tôi đã gom góp từng đồng để đóng góp vào gia đình này. Mỗi tháng đều đặn gửi mẹ chồng tiền sinh hoạt vì nghĩ bà tuổi cao, khó khăn.

    Hóa ra…

    Họ dùng chính tiền của tôi để nuôi một đứa trẻ 8 tuổi — con riêng của chồng tôi — người mà tôi không hề biết sự tồn tại.


    Nhưng nỗi đau chưa dừng lại ở đó.

    Cuối video, Dũng rút từ túi ra một xấp tiền lớn đưa cho mẹ.

    Và trong tay mẹ chồng tôi là…

    CHiẾC NHẪN CƯỚI CỦA TÔI.

    Bà cầm nó lắc lắc như một món đồ lặt vặt.

    “Nó sắp nghi rồi đấy. Tao giữ cái này để phòng khi cần.”
    Dũng đáp, lạnh lùng đến rợn người:
    “Ừ. Lo chuẩn bị làm hồ sơ ly hôn sớm đi. Con bé kia nó giục.”

    “Con bé kia.”
    Là ai?
    Là mẹ của đứa trẻ?
    Là người anh ta nuôi suốt 10 năm bằng tiền của tôi?

    Tôi chỉ nghe tiếng tim mình đập loạn, rồi vỡ nát.


    Đến lúc video kết thúc, tôi vẫn ngồi bất động trước màn hình, lạnh đến mức không cảm nhận được đôi tay mình.

    Tôi nhận ra:

    Tôi sống trong cùng một nhà với kẻ đã phản bội tôi suốt 10 năm.

    Tôi bị chính mẹ chồng móc túi, coi như đồ ngu dốt.

    Tôi nuôi con riêng của chồng mà không hề hay biết.

    Tôi bị chúng âm thầm lấy cả nhẫn cưới để chuẩn bị… đá khỏi nhà.

    Và nếu không đặt camera ngày hôm đó…

    Có lẽ tôi vẫn sẽ yêu anh ta, vẫn sẽ cười với mẹ chồng, vẫn sẽ tự hào rằng mình có một gia đình “bình yên”.


    Tôi không biết điều gì đau hơn:
    Sự phản bội, hay việc tôi đã sống ngây ngô đến vậy.

    Chỉ biết rằng hôm đó, tôi thay đổi.

    Tôi lau nước mắt. Tôi đứng dậy. Và tôi nói với chính mình:

    “Từ nay, tôi tự cứu tôi. Không ai nữa.”

  • Bắt gặp vợ cũ làm lao công sau 17 năm ly hôn, định lấy tiền giúp cô nói 1 tin vui khiến tôi đứng hình

    Đã 17 năm kể từ ngày tôi ly hôn và rời khỏi căn nhà cũ với hai bàn tay trắng. Tôi tưởng thời gian đã xóa sạch mọi ký ức, nhưng chỉ một khoảnh khắc gặp lại vợ cũ, tất cả quá khứ bỗng ùa về, sắc nét đến nghẹt thở.

    Hôm đó, tôi đi thị sát tòa nhà văn phòng mới thu mua. Trong bộ vest đặt may, bước ra khỏi chiếc xe hơi sang trọng, tôi mang theo cảm giác quen thuộc của kẻ thành đạt: được đón chào, được cung kính, được ngước nhìn. Ánh sáng phản chiếu trên nền đá cẩm thạch, mùi điều hòa cùng mùi sang trọng khiến tôi một lần nữa thỏa mãn với cái “thành công” mà mình đã dày công xây dựng.

    Thế nhưng, chỉ một cảnh tượng nhỏ bé lại kéo cả thế giới của tôi sụp xuống.

    Khi đi qua hành lang vắng, tôi nhìn thấy một nữ lao công đang đứng kiễng chân lau bụi trên cửa. Vóc dáng gầy guộc trong bộ đồng phục xanh bạc màu, vài sợi tóc bạc dính vào gáy vì mồ hôi… Hình ảnh ấy khiến tim tôi khựng lại. Có thứ gì đó quen thuộc đến mức khiến tôi không thể rời mắt.

    Và rồi cô ấy quay lại. Khoảnh khắc ấy, tôi điếng người vì nhận ra đó là Quyên – vợ cũ của tôi. Ngày đó, Quyên phản đối kịch liệt khi tôi tiếp tục vay nợ để khởi nghiệp sau nhiều lần thất bại. Thậm chí, cô ấy còn dọa rằng nếu tôi kiên quyết làm vậy, cô ấy sẽ ly hôn và đưa con đi, đời này tôi đừng hòng gặp lại con nữa. Dẫu vậy, tôi vẫn dứt khoát chọn sự nghiệp thay vì vợ con.

    Những năm đầu sau ly hôn, tôi vẫn nợ chồng nợ chất, thất bại liên tục nên chẳng còn mặt mũi nào mà tới gặp Quyên và con trai. Tới khi sự nghiệp thành đạt, tôi tìm về thì mẹ con họ đã chuyển đi đâu mất, không liên lạc được cũng chẳng ai có thông tin gì.

    Tôi đứng hình khi thấy vợ cũ sau 17 năm ly hôn. (Ảnh minh họa)

    Thật không ngờ, sau 17 năm, tôi lại gặp lại vợ cũ trong hoàn cảnh này. Lúc đó, tôi đứng chết trân, suýt nữa tôi đã không nhận ra vợ cũ, bởi cuộc sống đã mài mòn cô ấy quá nhiều. Đôi tay thô ráp, gương mặt khắc khổ, dáng vẻ nhỏ bé… tất cả đều nói lên cô ấy đã phải sống khó khăn thế nào. Một cảm giác vừa áy náy vừa tự mãn ngu ngốc trỗi dậy trong tôi, như thể tôi có quyền bù đắp cho cô ấy bằng tiền, như thể tiền có thể thay tôi xin lỗi cho 17 vắng mặt.

    Tôi vội vàng lục ví, rút ra một xấp tiền dày, gần như nhét vào tay cô.

    – Em cầm đi… để phòng lúc cần.

    Tôi nói như bố thí, như ban ơn. Nhưng cô ấy lại rụt tay về, vài tờ tiền rơi xuống nền nhà. Khi cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt cô ấy không còn né tránh mà chỉ có sự bình thản pha chút bi thương.

    – Không cần đâu.

    Khoảnh khắc đó, tôi ngượng đến mức chỉ muốn biến mất. Nhưng cú sốc lớn nhất lại đến từ câu tiếp theo.

    – Thằng Khánh đỗ đại học X rồi.

    Tôi đứng hình, toàn thân tê dại. Con tôi? Đứa mà tôi gần như không nuôi ngày nào, đứa mà tôi tưởng có lẽ đang sống vất vả ở đáy xã hội lại đỗ trường đại học top đầu nước.

    Tôi không thốt nổi lời nào. Những tờ tiền còn lại trong tay rơi xuống theo phản xạ, như thể chúng bỗng trở nên bẩn thỉu trước thành tích của con tôi.

    Tôi không thốt nổi lời nào, những tờ tiền còn lại trong tay rơi xuống theo phản xạ. (Ảnh minh họa)

    Quyên kể, từ nhỏ nó đã biết lo, chưa bao giờ đòi hỏi gì. Không có tiền đi học thêm, nó đứng cả ngày ở hiệu sách đọc ké. Điểm số luôn đứng nhất, làm thêm dạy kèm để tự lo sinh hoạt phí. Tiền học đại học, nó xin vay trợ học và nó bảo sau này nó tự trả được.

    Còn tôi, bố của con nó, đang làm gì? Tôi nhậu nhẹt tiếp khách, đánh golf, hưởng thụ bên người đẹp trẻ tuổi… sống cuộc đời giàu có mà tôi luôn mơ ước, rồi tự huyễn rằng mình không có gì phải áy náy.

    Nhưng sự thật là, tôi chẳng có tư cách gì để tự hào, cũng chẳng có tư cách gì để đứng trước mặt hai mẹ con họ. Khi tôi hỏi liệu tôi có thể gặp nó hay không, vợ cũ chỉ lắc đầu.

    – Nó biết anh, nhưng chưa từng hỏi về anh. Giấy báo nhập học đến, em hỏi có muốn báo anh không. Nó nói: ‘Không cần. Chuyện của con… không liên quan đến ông ấy’.

    Chỉ một câu thôi, nhưng nó đập nát tất cả sự kiêu ngạo mà tôi xây dựng suốt 17 năm. Tôi tưởng mình giàu có, tưởng mình thành công, tưởng chỉ cần tung tiền là có thể giải quyết mọi thứ. Nhưng tôi lại nghèo đến mức chẳng có nổi vị trí trong lòng con trai mình.

    Khi nhìn bóng lưng gầy guộc mà thẳng lưng của Quyên kéo thùng nước lao công rời đi, tôi mới hiểu ra thứ tôi đánh mất không phải một người vợ, cũng không chỉ là một gia đình, mà là quyền được nhìn con lớn lên. Quyền được ở bên cạnh khi nó vấp ngã hay thành công. Quyền được gọi một tiếng “bố” mà không bị bỏ qua như một người xa lạ.

    17 năm tôi đổi lấy tiền bạc, nhưng đánh mất cả thế giới của mình. Và thứ mất đi ấy mãi mãi không thể mua lại bằng tiền.

  • ênh đón chu đáo –

    Trẻ nhỏ đến nhà – điềm may mắn theo quan niệm xưa

    Người xưa có câu: “Khách quý chính là trẻ nhỏ.” Thỉnh thoảng, bạn sẽ thấy có đứa bé bất chợt chạy vào nhà, trẻ hàng xóm tò mò ghé chơi, khách ghé thăm mang theo con nhỏ, hoặc thậm chí là những đứa trẻ lạ vui đùa trước sân nhà.

    Trẻ em mang lại niềm vui, nhưng cũng đôi khi làm người lớn phiền lòng vì sự hiếu động và ngây thơ của chúng. Tuy vậy, ông bà xưa dặn dò: “Đừng khó chịu, hãy đón tiếp chu đáo, bởi đó là điềm báo tài lộc đang đến.”

    Vì sao trẻ nhỏ đến nhà là dấu hiệu tốt lành?

    Trong phong thủy, trẻ em tượng trưng cho năng lượng dương, sự hồn nhiên và nguồn sinh khí mới. Chúng chỉ tìm đến những nơi vui vẻ, an toàn, có từ trường tích cực. Vì vậy, nếu trẻ nhỏ thích ghé chơi, tụ tập nô đùa quanh nhà, đó là dấu hiệu nhà ấy vượng khí, gia đạo an lành, con cháu mạnh khỏe.

    Người xưa tin rằng:

    • Trẻ đến nhà là điềm cầu con được con, cầu tài được tài.

    • Gia đình chờ đợi con cái bấy lâu nay có thể sắp đón tin vui.

    • Những nơi trẻ thường xuyên đến chơi là đất lành, khí vượng, dễ sinh tài lộc.

    Trẻ em chính là biểu tượng của sức sống, sự phát triển và niềm vui mới cho gia chủ.

    Nghênh đón trẻ nhỏ – nghênh đón tài lộc

    Trẻ nhỏ vốn vô tư, đôi khi xông thẳng vào nhà hay nô nghịch ồn ào. Gia chủ đừng vội cáu gắt, mắng mỏ khiến trẻ sợ hãi. Hãy nhẹ nhàng hướng dẫn, trông nom để trẻ vui chơi an toàn.

    • Nếu trẻ đói, muốn xin ăn, hãy cho trẻ chút đồ ăn vặt.

    • Nếu trong nhà có bánh kẹo, chia sẻ để tạo thêm niềm vui.

    • Nếu trẻ là con cái đối tác, việc trẻ thích ở lại nhà bạn lại càng là tín hiệu may mắn, báo hiệu mối quan hệ hợp tác tốt đẹp, công việc hanh thông.

    Đối xử với trẻ bằng ánh mắt thiện lương, nhân hậu và đầy yêu thương, bạn sẽ nhận được năng lượng tích cực. Ngay cả khi hòa mình chơi cùng trẻ, bạn cũng thấy tinh thần thoải mái hơn, quên đi mệt mỏi, muộn phiền.

    Trẻ nhỏ – dấu hiệu thịnh vượng

    Theo phong thủy, trẻ em được ví như “đệ tử của Thần Tài”, là nguồn tài lộc dồi dào. Xét ở góc độ xã hội, chúng là mầm non tương lai, đại diện cho sự phát triển và sinh khí mới.

    Do đó, khi trẻ nhỏ bất ngờ ghé chơi, cười đùa vui vẻ, hãy coi đó là điềm báo may mắn và phúc lộc đang gõ cửa. Ngược lại, tuyệt đối tránh dọa nạt hay để xảy ra nguy hiểm cho trẻ, vì điều này có thể ảnh hưởng đến vận khí cũng như mối quan hệ của người lớn.

    Kết luận: Vui với trẻ, đón tiếp trẻ bằng tấm lòng rộng mở, bạn sẽ thấy vận khí trong nhà thay đổi theo hướng tích cực.

    Thông tin mang tính tham khảo, chiêm nghiệm.

  • Tôi đã đặt một camera ẩn trong phòng của tôi để lấy bằng chứng mẹ chồng lục lọi lấy vàng nhưng đâu có ngờ tôi phải chứng kiến cảnh tượng kinh tởm của chồng tôi đã dấm dúi làm suốt 10 năm qua

    Tôi tên Lan, 32 tuổi, lấy chồng được 7 năm. Nhà chồng tôi ở chung một căn nhà 3 tầng, mẹ chồng — bà Hường, tính vốn soi mói, hay lục lọi tủ của vợ chồng tôi với lý do “coi có thiếu đồ đạc gì không”.

    Tôi không tin tưởng bà lắm, nhất là từ ngày tôi phát hiện mất hai chiếc vòng vàng mẹ ruột cho trước khi cưới. Hỏi thì bà cười hềnh hệch bảo:
    “Nhà này làm gì có trộm?”

    Tôi nghi quá, bèn đặt một camera siêu nhỏ giấu sau chậu cây trong phòng, hướng thẳng vào tủ quần áo — định bụng theo dõi vài ngày để bắt tại trận.

    Tôi thậm chí còn bật chế độ gửi thông báo khi camera phát hiện chuyển động.


    Ba ngày sau.

    Đang làm ở công ty thì điện thoại rung liên tục: Camera phát hiện chuyển động trong phòng.

    Tôi mở ra xem.

    Đúng như tôi nghĩ:
    Bà Hường bước vào, đảo mắt, rồi bắt đầu mở tủ tôi lục từng ngăn.

    “Tốt rồi, bắt được rồi nhé,” tôi lầm bầm.

    Nhưng chưa đầy 20 giây sau…

    Cảnh tượng trên màn hình khiến tôi lạnh cả sống lưng.


    **KHÔNG PHẢI MẸ CHỒNG.

    MÀ LÀ CHỒNG TÔI.**

    Anh Dũng — chồng tôi — xuất hiện từ phía cửa. Anh nhìn quanh rồi rón rén khóa cửa lại.

    Tôi tưởng anh quay về nhà giữa giờ làm, nhưng điều tiếp theo xảy ra khiến tôi muốn nôn.

    Anh đi đến bên cạnh mẹ tôi, thì thầm gì đó. Bà gật đầu, nhếch mép cười.

    Rồi anh mở ngăn tủ đựng đồ lót của tôi, lôi ra một cái túi nhỏ màu đỏ — túi tôi đựng những thứ riêng tư nhất.

    Anh mở bung ra.

    Không phải vàng.

    Mà là… những tờ giấy ghi nợ.

    Những tờ giấy mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy trong đời.

    Bà Hường nói to, rõ ràng đến mức camera thu được:

    “Giữ kỹ vào, không để con Lan nó biết. Cái món nó gửi về cho tao hàng tháng, mày nhớ lấy trước một nửa. Con này ngu, dễ moi lắm.”

    Tôi như bị ai bóp tim.

    Lấy tiền tôi gửi cho mẹ chồng?
    Giấu giấy nợ trong tủ của tôi?
    Nhưng vì sao?

    Chưa kịp định thần, camera ghi tiếp cảnh khiến tôi buồn nôn:


    **CHỒNG TÔI QUỲ XUỐNG.

    NHƯ CON NỢ ĐANG CẦU CỨU.**

    Anh nói, giọng run:

    “Mẹ… con xin mẹ đừng nói với nó. Mười năm nay chuyện này kín rồi. Để nó biết là đời con tàn.”

    Bà Hường khoanh tay:

    “Muốn tao im thì mỗi tháng để tao giữ cái thẻ ATM của nó. Con Lan nó yêu mày như điếu đổ, nó không dám nghi đâu.”

    Dũng gật đầu lia lịa như kẻ đang chịu ơn.

    Tôi choáng váng.

    Mười năm?
    Anh nói mười năm?

    Nhưng tệ hơn vẫn còn ở phía sau.


    SỰ THẬT KINH TỞM NHẤT

    Dũng đứng dậy, nhìn quanh phòng tôi như kẻ trộm, rồi mở một cái hộp tôi chưa bao giờ thấy.

    Bên trong là hàng loạt hóa đơn bí mật:

    Tiền nhà cho một người phụ nữ khác

    Tiền viện phí của một đứa trẻ 8 tuổi

    Tiền học thêm

    Và một tờ giấy khai sinh…

    Camera zoom đủ gần để tôi thấy rõ dòng chữ:

    Tên cha: Dũng (chồng tôi).

    Tôi suýt đánh rơi điện thoại.

    Bà Hường khoát tay, nói câu chốt hạ:

    “Cứ giấu con Lan. Để nó nuôi mày còn nuôi cả con kia. Mày ngu chứ nó ngu hơn.”

    Tôi muốn hét lên.
    Muốn đập nát cái điện thoại.

    Nhưng tôi chỉ ngồi bất động — nước mắt chảy xuống bàn tay.

    Cuối video, chồng tôi đưa cho mẹ một xấp tiền tôi chưa bao giờ thấy anh có. Nhưng thứ làm tôi chết lặng là chiếc nhẫn cưới của tôi trong tay mẹ chồng.

    Bà cười khẩy:

    “Nó sắp phát hiện rồi. Lo mà dọn đường đi. Nhẫn tao giữ để khi cần còn mang chỗ khác.”

    Chồng tôi đáp:

    “Ừ… chuẩn bị ly hôn đi thì vừa. Con bé (nhân tình) nó giục rồi.”

    Tôi chết lặng.

    Mười năm chung sống.
    Tôi nuôi con riêng của anh với người khác.
    Tôi bị mẹ chồng moi tiền.
    Tôi bị chồng cắm sừng, cướp nhẫn cưới, chuẩn bị đá khỏi nhà…

    Và tất cả —
    nhờ cái camera giấu để bắt mẹ chồng trộm vàng —
    tôi đã tận mắt chứng kiến sự thật kinh tởm nhất đời mình.

  • Người đàn ông giàu có đến thăm m;/ộ con gái mình vào mỗi cuối tuần, cho đến một ngày nọ, bỗng có bé gái nghèo khổ xuất hiện

    Ông Dũng – một doanh nhân giàu có có tiếng trong vùng – suốt ba năm trời đều đến thăm mộ con gái vào mỗi cuối tuần.

    Con gái ông – bé Thảo, 10 tuổi – mất trong một vụ tai nạn giao thông mà xe gây tai nạn bỏ trốn, không tìm được tung tích.
    Từ ngày đó, ông Dũng sống vật vờ như cái bóng.

    Hôm ấy, trong lúc ông đang lau bia mộ, bỗng một bé gái gầy gò, mặt lem nhem đất, tay cầm bịch bánh mì khô, đứng cách ông vài mét, chỉ thẳng vào bia:

    “Chú ơi… chị này sống gần nhà con mà. Chị hay đứng ở bờ sông, không nói gì hết.”

    Ông Dũng giật mình, tim như ngừng đập.

    Ông hỏi dồn:

    “Con… con thấy rõ không?”
    “Dạ, ngày nào con cũng thấy. Chị đứng ngay gốc xoài ở sau nhà con.”

    Ông Dũng vội vàng nắm tay bé gái:

    “Dẫn chú tới đó!”


    Khi tới nơi… ông Dũng chết lặng.

    Ngôi nhà bé gái dẫn ông tới là một căn nhà cấp bốn xiêu vẹo. Sau nhà đúng là có một gốc xoài lớn, bên cạnh là bờ sông nhỏ.

    Nhưng điều khiến ông Dũng rụng rời… là bức tranh treo trước sân.

    Một bức tranh màu nước cũ kỹ vẽ một bé gái mặc đúng chiếc váy trắng mà Thảo mặc hôm tai nạn xảy ra.

    Ông đứng không vững. Tay run lên:

    “Sao… sao con có bức này?”

    Bé gái cúi đầu:

    “Không phải của con. Chị đứng ở gốc xoài đưa cho con… rồi biến mất.”

    Ông Dũng cảm giác lạnh buốt sống lưng.


    Bà chủ nhà bước ra, và câu chuyện khiến ông bủn rủn.

    Bà chủ nghèo, dáng khắc khổ, nhận ông vào nhà. Nghe ông hỏi, bà kể:

    “Thật ra… tôi hay thấy một bé gái lảng vảng ngoài bờ sông từ hơn một năm nay.
    Người ta tưởng con tôi tưởng tượng, nhưng tôi thì thấy thật.
    Nó đứng đó, xanh xao, như ngóng ai.

    Mãi hôm trước tôi nhìn kỹ… mới nhận ra con bé không có… bóng.”

    Ông Dũng ngồi sụp xuống.

    Bà chủ run run mở chiếc hộp gỗ:

    “Cách đây ba năm, tôi nhặt được cái này trôi từ sông vào… Nhưng nghèo quá, tôi không dám mang đi trình báo.”

    Bên trong là:

    Một chiếc vòng tay bạc có khắc chữ Thảo

    Một mảnh áo váy rách

    Và một tờ giấy xét nghiệm ADN của một phòng khám tư, góc giấy bị rách nhưng vẫn đọc được tên bố mẹ.

    Tên người cha…
    Chính là ông Dũng.

    Ông Dũng tái mét, đôi mắt đỏ hoe.

    “Thảo… đã cố quay về tìm ba suốt ba năm qua…
    Mà ba thì chỉ biết đứng trước một nấm mồ rỗng…”

    Vụ tai nạn năm ấy, thi thể bé gái được nhận dạng sai vì cùng chiếc váy trắng. Con ông trôi xuống sông, kẹt vào khu vực bờ sau nhà người phụ nữ nghèo này.

    Bé gái nghèo sụt sịt hỏi:

    “Chú… chú có đón chị ấy về nhà không?
    Chị bảo chị lạnh lắm…”

    Ông Dũng ôm mặt bật khóc.