Tác giả: admin

  • Cô giáo ra đề “Từ nào bỏ dấu sắc vẫn giữ nguyên nghĩa”, đáp án của bé tiểu học nhận điểm 10 tuyệt đố

    Ngôn ngữ Tiếng Việt là một kho tàng vĩ đại, đa dạng mà ở đó, trẻ sẽ học được vô vàn những kiến thức bổ ích trên hành trình theo đuổi con chữ và chạm đến ước mơ sau này. Học tốt ngôn ngữ là một lợi thế rất lớn đối với trẻ, đó là lý do mà các bậc phụ huynh và trường học đều đề cao giáo dục môn Tiếng Việt cho học sinh.

    Có rất nhiều dạng bài tập, kiến thức để trau dồi trình độ ngôn ngữ cho trẻ, ví dụ như một bài kiểm tra Tiếng Việt được cô giáo giao cho học sinh tiểu học từng viral trên các nền tảng mạng xã hội, và thu hút sự quan tâm của nhiều người ngay sau khi nó được chia sẻ.

    Cụ thể, bé lớp 3 đã nhận được đề bài kiểm tra từ giáo viên với đề bài: “Từ nào trong tiếng Việt bỏ dấu sắc mà vẫn giữ nguyên nghĩa?”

    . Một câu hỏi tưởng đơn giản, nhưng thực tế lại đòi hỏi học sinh phải tư duy, phân tích và có một lượng từ vựng phong phú thì mới có thể đưa ra được đáp án chính xác nhất.

    Ở phần bài làm của mình, bé tiểu học đã đưa ra câu trả lời như sau: “Chữ tứ bỏ dấu sắc thì thành chữ tư, vẫn là số 4”

    . Nhận được đáp án từ học sinh, cô giáo ngay lập tức cho nhóc tỳ điểm 10 tròn trĩnh, không những thế cô còn để lại lời phê khiến học sinh hãnh diện:

    “Em thông minh hơn cô tưởng tượng!”. 

    Dù không biết thực hư ra sao, nhưng dân tình sau khi thấy bài kiểm tra Tiếng Việt này cũng phải dành những lời “có cánh” cho bé tiểu học. Một số người lớn còn thừa nhận, họ đã mất rất nhiều thời gian để tìm ra đáp án, thậm chí có người còn lắc đầu chịu thua huống hồ gì là trẻ nhỏ. Điều này càng chứng minh, bé tiểu học có tư duy nhanh nhạy, nhờ vậy mà nhóc tỳ mới đưa ra được câu trả lời thuyết phục như thế.

    Trong quá trình học ngôn ngữ, những câu đố mẹo như trên quả thực cần được tích cực phát huy, bởi lẽ, với những bài tập này, trẻ sẽ được kích thích tư duy, khả năng sáng tạo, từ đó khiến bé nhanh nhạy và thông minh hơn. Để học tốt và đạt được điểm số cao ở những dạng bài thế này, đòi hỏi trẻ phải có một lượng từ vựng phong phú và điều đó sẽ được tích luỹ trên hành trình học vấn của trẻ.

    Bên cạnh đó, để trẻ nâng cao vốn từ vựng tiếng Việt, có một số biện pháp sau đây mà cha mẹ có thể áp dụng:

    1. Đọc sách cùng trẻ

    Đọc sách là một trong những cách hiệu quả nhất để giúp trẻ nâng cao vốn từ vựng. Cha mẹ có thể chọn những cuốn sách phù hợp với độ tuổi và sở thích của trẻ, từ truyện cổ tích, sách tranh cho đến sách giáo khoa. Trong quá trình đọc, cha mẹ nên dừng lại để giải thích những từ mới, khuyến khích trẻ đặt câu hỏi và thảo luận về nội dung. Việc này không chỉ giúp trẻ tiếp thu từ mới mà còn phát triển khả năng phân tích và tư duy phản biện.

    2. Sử dụng Flashcards

    Flashcards (thẻ từ) là công cụ học tập thú vị và hiệu quả. Cha mẹ có thể tạo ra các thẻ từ với hình ảnh minh họa và từ vựng liên quan. Việc chơi các trò chơi với flashcards, như tìm từ hoặc ghép từ với hình ảnh, sẽ giúp trẻ ghi nhớ từ vựng một cách tự nhiên và vui vẻ. Điều này cũng khuyến khích trẻ tham gia tích cực vào quá trình học tập.

    3. Khuyến khích trẻ viết nhật ký

    Viết nhật ký là một cách tuyệt vời để trẻ thực hành ngôn ngữ. Cha mẹ có thể khuyến khích trẻ viết về những trải nghiệm hàng ngày, cảm xúc và suy nghĩ của mình. Việc này không chỉ giúp trẻ củng cố từ vựng mà còn phát triển khả năng viết lách và trình bày ý tưởng. Để tăng cường hiệu quả, cha mẹ có thể cùng trẻ đọc lại nhật ký và hướng dẫn cách sử dụng từ vựng phong phú hơn.

    Ảnh minh hoạ

    4. Chơi các trò chơi ngôn ngữ

    Các trò chơi ngôn ngữ như đố từ, trò chơi ghép từ, hoặc những trò chơi tương tác khác có thể giúp trẻ học từ vựng một cách thú vị. Cha mẹ có thể tổ chức các cuộc thi nhỏ trong gia đình, nơi trẻ có cơ hội sử dụng từ mới và nhận phản hồi ngay lập tức. Những hoạt động này không chỉ tạo ra không khí vui vẻ mà còn khuyến khích trẻ tích cực tham gia vào việc học.

    5. Khuyến khích giao tiếp với người khác

    Việc giao tiếp thường xuyên với người lớn và bạn bè giúp trẻ thực hành và mở rộng vốn từ vựng. Cha mẹ có thể tạo điều kiện cho trẻ tham gia vào các hoạt động nhóm, câu lạc bộ hoặc các lớp học ngoại khóa. Khi trẻ được khuyến khích nói chuyện và diễn đạt ý kiến của mình, chúng sẽ có cơ hội sử dụng từ mới và cải thiện khả năng ngôn ngữ.

    6. Sử dụng công nghệ hỗ trợ học tập

    Trong thời đại công nghệ, cha mẹ có thể tận dụng các ứng dụng và trang web học tập để giúp trẻ mở rộng từ vựng. Nhiều ứng dụng cung cấp trò chơi và bài học ngôn ngữ hấp dẫn, giúp trẻ học từ mới một cách hiệu quả. Điều này không chỉ tạo động lực cho trẻ mà còn giúp chúng tiếp cận với phương pháp học hiện đại.

    Xem thêm: Con tính 10-3-2=5, cô giáo gạch sai cả bài toán, mẹ bức xúc đã đời rồi ngượng ngùng nhận sai

    Đã qua rồi cái thời cộng, trừ, nhân, chia chỉ đơn giản là công thức khuôn mẫu, áp dụng rồi cho tính ra kết quả. Học sinh bây giờ ngoài kiến thức căn bản của các môn học, còn phải biết vận dụng phân tích đối với những bài tập nâng cao để rèn luyện khả năng giải quyết một bài toán khó, đòi hỏi tư duy.

    Một số bài tập toán tư duy được thiết kế để giúp các em dần hoàn thiện những kỹ năng tính toán này. Tuy nhiên, vì có những bài tập khá lạ lẫm với cha mẹ học sinh nên đôi khi vì bất đồng mà xảy ra những tình huống làm mất đi mối tương giao tốt đẹp giữa phụ huynh, học sinh và giáo viên.

    Có một câu chuyện diễn ra tại lớp học toán cấp tiểu học ở Trung Quốc. Người kể câu chuyện này cũng là một trong những nhân vật chính.

    Hôm ấy, con trai của chị về nhà đưa ra bài tập toán bị cô giáo gạch sai. Đề bài như sau: “Có 10kg muối, ăn 3 trước 3kg, sau đó ăn thêm 2kg. Tổng cộng thiếu bao nhiêu kg muối?

  • Nghệ sĩ Nhân dân tài hoa, đa đoan, vội vĩnh biệt trần thế ở tuổi 50

    Nghệ sĩ Nhân dân từng thi đỗ Đại học Y, sau đó trở thành Thủ khoa trường nhạc

    Nghệ sĩ Nhân dân Lê Dung tên thật là Đoàn Lê Dung, sinh năm 1951 tại Quảng Ninh. Xuất thân trong một gia đình không có truyền thống nghệ thuật và điều kiện vật chất còn thiếu thốn, song Lê Dung sớm bộc lộ năng khiếu âm nhạc đặc biệt.

    Năm tám tuổi, bà được nhạc sĩ Đức Huyên phát hiện và dìu dắt vào con đường ca hát. Chính ông là người đưa cô bé Lê Dung khi ấy đến Câu lạc bộ Thiếu nhi Hạ Long, cho đi biểu diễn, thu thanh tại Đài Tiếng nói Việt Nam, và tham gia nhiều chương trình lớn nhỏ ở địa phương.

    Năm 17 tuổi, nghệ sĩ Lê Dung chính thức bước vào con đường nghệ thuật chuyên nghiệp khi gia nhập Đoàn Văn công Quân khu Tả Ngạn. Dù từng thi đỗ Đại học Y, bà đã gác lại con đường đó để theo đuổi niềm đam mê ca hát. Năm 1976, bà về công tác tại Đoàn Ca múa Tổng cục Chính trị và có một năm theo học Thanh nhạc tại Trường Âm nhạc Việt Nam (nay là Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam). Tới năm 1982, sau khi đạt danh hiệu Thủ khoa, tên tuổi Lê Dung bắt đầu được đông đảo công chúng yêu nhạc biết đến.

    Với chất giọng nữ cao trữ tình hiếm có, tròn đầy và chuẩn mực, Nghệ sĩ Nhân dân Lê Dung thể hiện xuất sắc ở nhiều thể loại, từ opera, bán cổ điển, nhạc tiền chiến, nhạc cách mạng đến cả nhạc nhẹ. Những ca khúc gắn liền với tên tuổi bà như Người Hà Nội (Nguyễn Đình Thi), Trường ca sông Lô (Văn Cao), Xa khơi (Nguyễn Tài Tuệ)… đã trở thành dấu ấn sâu đậm trong lòng nhiều thế hệ khán giả.

    Trong sự nghiệp, Nghệ sĩ Nhân dân từng đoạt nhiều giải thưởng quốc tế danh giá, như Giải Tư cuộc thi Những nghệ sĩ hát opera trẻ quốc tế tại Sofia (Bulgaria), Giải Mùa xuân tại Bình Nhưỡng (CHDCND Triều Tiên) và Giải Người hát dân ca hay nhất trong cuộc thi âm nhạc quốc tế tại Liên Xô (cũ).

    Nhạc sĩ Phú Quang từng dành cho bà những lời trân trọng: “Ở Lê Dung hội tụ quá nhiều điểm hoàn hảo: phát âm tiếng Việt chuẩn, giọng hát đẹp và kỹ thuật bậc thầy. Theo quan điểm của tôi, Lê Dung là ca sĩ có học nhất Việt Nam”.

    Năm 1984, ở tuổi 33, Lê Dung được phong tặng danh hiệu Nghệ sĩ Ưu tú. Chín năm sau, bà trở thành Nghệ sĩ Nhân dân ở tuổi 42.

    Dù thành công rực rỡ trên sân khấu, đời sống riêng của Nghệ sĩ Nhân dân Lê Dung lại nhiều trắc trở. Trong cuộc hôn nhân đầu, bà có một người con trai, nhưng hai vợ chồng sớm chia tay. Năm 1991, bà kết hôn lần hai với nhà thơ Hồng Thanh Quang, song mối duyên ấy cũng khép lại sau sáu năm.

    Nhà thơ Hồng Thanh Quang từng chia sẻ với Dân Việt rằng tình yêu giữa ông và Lê Dung khởi đầu giữa nhiều ý kiến phản đối, nhưng đó là một mối tình đầy chân thành: Tôi bắt đầu mối tình ấy ai cũng phản đối, cả dư luận xã hội và những người yêu quý mình. Hồi đấy tôi chơi thân với hai người là anh Đăng Bảy (dịch giả lúc ấy đang làm ở báo Văn Nghệ) và anh Quốc Dũng (học ở Cuba về, hồi đấy là người dịch tiếng Tây Ban Nha). Anh Đăng Bẩy kể lại với tôi là khi anh Bẩy nói về việc tôi yêu Lê Dung (và bị nhiều người can ngăn) thì anh Dũng bảo: “Chúng mày buồn cười nhỉ, ngăn cái gì, đời mình chắc gì hạnh phúc hơn mà ngăn nó”.

    Tức là, tôi mới hiểu con người ta, ai cũng thế thôi, trong khi chúng ta sống theo những quy luật đời thường thì trong trái tim chúng ta le lói một điều, biết đâu vẫn có hạnh phúc khác thường. Và khi nhìn thấy một thằng bé là tôi lúc đấy làm rất chân thành, ai cũng muốn may ra nó thành công thì sao. Tất nhiên cũng như mọi thí nghiệm xã hội cao cả khác, cuối cùng đến lúc nào đó phải quay trở về đời thường. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng những bột phát, những dâng hiến, những hứng khởi của thời thanh xuân là vô nghĩa”.

    Ca sĩ Ngọc Anh, học trò của bà, cũng từng nói rằng chính cuộc đời cô giáo là một lời nhắc nhở sâu sắc: “Cô Lê Dung yêu để chết, còn tôi yêu để sống. Cô yêu quá say đắm, dốc hết tâm sức nên dẫn đến đau tim, đau não. Cô ra đi vì huyết áp tăng, nhưng tôi biết, nỗi đau tình yêu mới là nguyên nhân sâu xa khiến cô gục ngã.”

    Tháng 1 năm 2001, đúng mùng 6 Tết, Nghệ sĩ Nhân dân Lê Dung qua đời do tai biến mạch máu não, hưởng dương 50 tuổi. Sự ra đi đột ngột ấy khiến giới nghệ thuật và công chúng bàng hoàng, tiếc thương. Trong lễ tang diễn ra tại Nhà tang lễ Quân y viện 108, tiếng hát của bà lại vang lên qua bản thu, khiến những người tiễn biệt không khỏi xúc động, nghẹn ngào.

    https://danviet.vn/nghe-si-nhan-dan-tai-hoa-da-doan-voi-vinh-biet-tran-the-o-tuoi-50-d1374973.html2q1

  • 5 năm trước cho mẹ chồng vay 1 tỷ bà xây nhà cho em trai chồng giờ tôi cần tiền để mua chung cư thoát cảnh ở trọ hỏi lấy lại 1 tỷ thì bà tuyên bố đ::ộng tr::ời

    Căn phòng trọ rộng vỏn vẹn 25 mét vuông hầm hập như cái lò bát quái giữa trưa hè Hà Nội. Con gái tôi, bé Nhím, vừa ngủ vừa quấy khóc vì nóng, dù chiếc quạt điện đã bật hết công suất. Nhìn con nổi rôm sảy đầy người, tôi ứa nước mắt. Tôi quay sang nhìn Hùng – chồng tôi, đang ngồi đếm lại xấp tiền lẻ. Chúng tôi đã sống cảnh ở trọ chật chội này suốt 6 năm qua. Tiết kiệm từng đồng, nhịn ăn nhịn mặc, cuối cùng vợ chồng tôi cũng gom góp được thêm 800 triệu. Cộng với số tiền 1 tỷ đồng tôi cho mẹ chồng vay 5 năm trước, chúng tôi dư sức mua một căn chung cư 2 phòng ngủ khang trang, thoát khỏi cảnh “chui rúc” này.

    “Anh, mai cuối tuần, mình về quê thưa chuyện với mẹ xin lại số tiền kia nhé. Căn hộ bên Long Biên họ giục đặt cọc rồi, chậm chân là mất đấy,” tôi nói, giọng đầy hy vọng. Hùng ngập ngừng một chút rồi gật đầu: “Ừ, để mai anh nói khéo với mẹ. Chú Út giờ cũng ổn định rồi, chắc mẹ xoay sở trả được thôi“. 5 năm trước, khi đó tôi mới cưới và vừa bán mảnh đất bố mẹ đẻ cho làm của hồi môn được 1 tỷ. Dự định ban đầu là mua nhà ngay, nhưng mẹ chồng tôi – bà Dung – đã gọi điện khóc lóc thảm thiết.

    Bà bảo chú Thắng (em trai chồng) muốn lấy vợ nhưng nhà cửa ở quê dột nát quá, nhà gái chê không chịu gả. Bà nắm tay tôi, nước mắt ngắn dài: “Con thương mẹ, thương em. Con cho mẹ vay số tiền đó xây lại cái nhà cho tử tế để thằng Thắng cưới vợ. Mẹ thề, chỉ 1-2 năm là mẹ bắt nó cày cuốc trả lại cho anh chị ngay. Mẹ đứng ra bảo lãnh, con sợ gì.”

    Lúc đó tôi còn trẻ, lại nể mẹ chồng, thương chồng đứng giữa khó xử, nên tôi gật đầu đưa tiền. Tôi không lấy lãi, cũng chẳng bắt ký giấy nợ vì nghĩ “người một nhà ai lừa ai bao giờ”. Thế là căn nhà 3 tầng lầu mọc lên hoành tráng nhất xóm. Chú Thắng cưới vợ, sống sung túc trong căn nhà xây bằng tiền của tôi. Còn vợ chồng tôi vẫn bám trụ lại thành phố trong căn phòng trọ ẩm thấp.

    Sáng hôm sau, vợ chồng tôi bắt xe về quê. Nhìn ngôi nhà bề thế, sân lát gạch đỏ au, bên trong đầy đủ tiện nghi từ tivi màn hình lớn đến tủ lạnh side-by-side, lòng tôi khấp khởi mừng thầm. Nhà cao cửa rộng thế này, chắc chắn kinh tế chú thím ấy đã khấm khá. Bữa cơm trưa diễn ra vui vẻ cho đến khi tôi mở lời.

    “Mẹ ạ, chú thím ạ… Chả là đợt này vợ chồng con tìm được căn chung cư ưng ý quá. Con định xin lại mẹ và chú thím số tiền 1 tỷ con cho vay ngày xưa để đặt cọc mua nhà. Cháu Nhím lớn rồi, cần chỗ ở ổn định đi học.” Không gian đang ồn ào bỗng chốc im bặt. Tiếng đũa bát va chạm cũng ngưng hẳn. Mẹ chồng tôi đặt bát cơm xuống, nụ cười trên môi tắt ngấm. Bà liếc nhìn chú Thắng, rồi quay sang nhìn tôi với ánh mắt sắc lẹm khác hẳn vẻ hiền từ lúc nãy.

    “Con định đòi tiền ngay bây giờ à?” bà hỏi, giọng lạnh tanh. “Vâng ạ, vì bên bán họ giục gấp quá…” tôi chưa kịp nói hết câu thì bà đã đập mạnh đôi đũa xuống bàn. “Chị hay nhỉ? Chị là chị dâu cả mà chị không biết thương em à? Nhà này xây lên là để thờ cúng tổ tiên, để cho em trai chị ở. Nó vừa mới cưới vợ, con còn nhỏ, công việc bập bõm, lấy đâu ra 1 tỷ mà trả ngay cho chị?”. Tôi sững sờ: “Nhưng mẹ ơi, lúc vay mẹ bảo chỉ 1-2 năm. Giờ đã 5 năm rồi. Vợ chồng con cũng phải đi thuê trọ khổ sở lắm…”

    “Khổ cái gì!” Mẹ chồng tôi quát lớn, cắt ngang lời tôi. “Anh chị ở thành phố kiếm tiền dễ như nước, thuê nhà thì đã sao? Còn thằng Thắng ở quê, xây cái nhà hết sạch tiền rồi. Giờ chị đòi thì bảo nó bán nhà đi trả chị nhé? Hay chị muốn đuổi mẹ và em ra đường?”. Chú Thắng ngồi bên cạnh, thản nhiên gắp miếng thịt gà bỏ vào miệng, buông một câu ráo hoảnh: “Chị dâu, em xây vào nhà hết rồi. Giờ em không có tiền. Khi nào có em trả, chị đừng ép người quá đáng.”

    Tôi nghẹn đắng ở cổ họng, nhìn sang chồng cầu cứu. Nhưng Hùng chỉ cúi gằm mặt, lí nhí: “Thôi em, từ từ hẵng nói, mẹ đang giận…”. Sự nhu nhược của chồng và sự trơ trẽn của gia đình chồng như giọt nước làm tràn ly. Tôi nhìn quanh căn nhà khang trang, nhìn chiếc xe SH mới cóng dựng ở góc nhà, nhìn bộ váy hàng hiệu cô em dâu đang mặc. Họ không hề nghèo, họ chỉ mặc định tiền của tôi là “nghĩa vụ” phải cho. Tôi đứng phắt dậy, hít một hơi thật sâu để không bật khóc.

    “Mẹ nói con không thương em? Thế ai thương con, thương cháu nội mẹ đang phải sống trong cái phòng trọ 40 độ hầm hập? 5 năm qua, con chưa từng đòi một đồng lãi. Nhưng con không ngờ lòng tốt của con lại bị coi là sự ngu ngốc.” Tôi mở túi xách, lấy ra một tờ giấy đã ố vàng. Đó là giấy chuyển tiền ngân hàng 5 năm trước, nội dung ghi rõ: “Cho mẹ vay xây nhà”. Và quan trọng hơn, tôi rút điện thoại ra, bật đoạn ghi âm cuộc nói chuyện 5 năm trước mà tôi đã cẩn thận lưu lại vì lời khuyên của bố đẻ tôi.

    Trong đoạn ghi âm, tiếng mẹ chồng vang lên rõ mồn một: “Mẹ thề, mẹ lấy danh dự ra đảm bảo, chỉ 1 năm là mẹ bắt thằng Thắng trả, nếu không mẹ sẽ bán mảnh đất vườn đi trả con.” Mặt mẹ chồng tôi biến sắc. Bà không ngờ cô con dâu hiền lành lại có sự đề phòng này.

    Tôi đanh thép nói tiếp: “Mảnh đất vườn bên cạnh giờ giá cũng hơn 2 tỷ. Nếu chú Thắng không có tiền mặt, con đề nghị mẹ bán mảnh đất đó đi. Hoặc là sang tên mảnh đất đó cho vợ chồng con trừ nợ. Nếu không, con sẽ nhờ pháp luật can thiệp. Giấy tờ chuyển tiền con còn giữ, tin nhắn mẹ xác nhận vay con vẫn còn. Con sống trọn tình vẹn nghĩa rồi, đừng trách con cạn tàu ráo máng.”“Mày… mày dám kiện cả mẹ chồng à? Đồ con dâu mất dạy!” Bà Hòa gào lên, định lao vào tát tôi nhưng Hùng đã kịp đứng dậy chắn ngang.

    Lần đầu tiên sau 6 năm, chồng tôi ngẩng cao đầu nói: “Mẹ! Vợ con nói đúng đấy. Nhà mình sống thế là bạc lắm. Tiền đó là mồ hôi nước mắt của cô ấy. Nếu mẹ và chú không trả, con sẽ là người đứng đơn kiện cùng vợ con.” Cả căn phòng chết lặng. Chú Thắng tái mặt, còn cô em dâu thì len lén kéo tay chồng. Tôi dứt khoát kéo chồng ra về, không ăn thêm một miếng cơm nào nữa.

    Ngay tối hôm đó, chú Thắng gọi điện, giọng đã dịu đi hẳn, xin khất trả trước 500 triệu vào tuần sau (nhờ cắm sổ đỏ vay ngân hàng), số còn lại xin trả dần trong 2 năm và trả cả lãi ngân hàng. Hóa ra, họ sợ tôi làm thật, sợ mất mặt với làng xóm và sợ dính đến pháp luật khi tôi nắm đằng chuôi. Tôi đồng ý, nhưng lòng tôi đã nguội lạnh. Tôi nhận lại được tiền, nhưng tình cảm gia đình thì đã vỡ nát hoàn toàn. Tôi dùng số tiền đó mua ngay căn chung cư mơ ước. Đêm đầu tiên ngủ trong nhà mới, nhìn con gái say giấc trong căn phòng mát lạnh, tôi biết mình đã làm đúng.

    Đàn bà, thương người thì tốt, nhưng trước hết phải thương mình và thương con mình đã. Tiền bạc phân minh, ái tình dứt khoát, đó mới là cách sống để không ai dám coi thường.

  • Vợ phẫu thuật thay đổi khuôn mặt để giải thoát khỏi ông chồng v/ũ ph/u, nhưng không ngờ ngày cô trở lại tr/ả th/ù quyến rũ anh thì bàng hoàng phát hiện ra

    Người trong xóm mỗi lần nhắc đến vợ chồng Thu Hà – Quốc Dũng đều chỉ biết lắc đầu, buông một câu quen thuộc:

    “Con bé Hà sống không bằng con vật… Lấy nhầm thằng chồng q/uỷ.”

    Ngày cưới, Hà là cô điều dưỡng nhẹ nhàng, dịu dàng như nước mùa thu. Gương mặt cô hiền đến mức ai nhìn cũng muốn bảo vệ.

    Nhưng chỉ vài tháng sau, khuôn mặt ấy đã biến dạng bởi những v/ết b/ầm t/ím, sưng vù—ký ức t/àn đ/ộc từ những trận đ/òn vô cớ của Dũng.

    Dũng là chủ một gara xe máy lớn trong huyện. Hắn có tiiền, có quyền, lại quen việc quát tháo. Càng kiếm được nhiều, hắn càng hung hăng như một con thú, xem vợ như thứ tài sản muốn hành hạ lúc nào thì hành hạ.

    – Hà đi chợ lâu hơn 10 phút → bị đ/ạp vào bụng

    – Về muộn do ca trực kéo dài → bị t/át nảy lửa

    – Không ăn cơm vì mệt → bị đ/ấm đến bật m/áu môi

    Hàng xóm từng chạy sang can ngăn. Hà từng bỏ về nhà mẹ đến ba lần… nhưng lần nào cũng trở về bởi những lời xin lỗi quen thuộc:

    “Anh thề sẽ thay đổi.”

    Cô tin. Rồi lại bị đánh. Rồi lại tin.

    Cho đến lần cuối…

    Một cú đá thẳng vào bụng chỉ vì hà lỡ làm rơi cái cốc thủy tinh .

    Đứa con đầu lòng khi ấy mới ba tháng tuổi trong bụng… mất.

    Tối nằm trong bệnh viện trắng lạnh, nhìn gương mặt sưng đến mức chính cô cũng không nhận ra mình ,hà thì thầm :

    “Mình phải sống lại …Dù bằng cách nào”

    Và cô chọn cách không ai ngờ .Một buổi sáng hà biến mất không lời nhắn, không đồ đạc, không dấu vết gia đình hoảng hàng xóm bàn tán, còn Quốc Dũng thì nổi điên, lùng sục mọi nơi như kẻ mất trí.

    Nhưng không ai biết rằng:

    Hà đã mang theo toàn bộ số tiền dành dụm+ vay mượn để vào Sài Gòn là một việc duy nhất:

    Thay đổi khuôn mặt: hai mí sắc hơn, sống mũi được nâng cao, góc hàm gọt nhọn, cằm chỉnh lại sau 17 tháng, cô bước ra khỏi phòng khám với một con người hoàn toàn mới. Thu Hà người phụ nữ yếu ớt ngày nào đã hóa thành Linh Chi :sắc sảo, hiện đại, cuốn hút đến mức mọi ánh nhìn đều dừng lại khi cô đi ngang.

    Cô xin làm lễ tân khách sạn, rồi được đề bạt lên quản lý vì sự tinh tế và thông minh khác thường. Cuộc đời mới của Linh Chi bắt đầu từ đó.

    Nhưng trong đáy mắt cô vẫn còn một ngọn lửa không bao giờ tắt: Quốc Dũng ,cô không muốn quay về để yêu thương, cô muốn kết thúc ám ảnh cuối cùng của đời mình.

    Một ngày, Linh Chi vô tình nhìn thấy gara của Dũng mở chi nhánh mới tại Sài Gòn, cô quyết định đối diện .Hôm đó ,cô chọn một chiếc váy đỏ ôm sát ,son đỏ đậm ,ánh mắt sắc như lửa cháy ,khi nàng bước vào gara ,Dũng vẫn phong độ và ngạo nghễ, ngơ ngác đến sững người, hắn không nhận ra cô.

    Chỉ nhìn thấy một phụ nữ đẹp đến nghẹt thở

    -“Chào anh, tôi muốn bảo dưỡng xe”.

    Dũng lập tức mỉm cười:

    -“Để tôi đích thân lo cho chị”.

    Tối hôm đó, hắn chủ động xin số .Linh Chi khẽ mỉm cười:

    “Nếu anh muốn thì phải theo đuổi cho xứng đáng”.

    Và Dũng lao vào cuộc chinh phụccô như một kẻ bị bỏ bùa, chăm sóc, săn đón, ghen tuông, nhiệt tình …hệt như thời hắn mới quen Thu Hà năm nào.

    Nhưng… những điều độc hại bên trong hắn vẫn còn nguyên, không thay đổi dù chỉ một mảy may .Chi thì khác, cô sắc lạnh, tỉnh táo, chủ động. Cô lặng lẽ lưu lại tin nhắn, ghi âm những lời ghen loạn, chụp lại hành động thô lỗ của Dũng chuẩn bị cho cú lật mặt hoàn hảo.

    Đêm định mệnh.

    Dũng uống rượu, đưa cô về, mặt đỏ gay, hơi rượu nồng nặc. Hắn ghen tuông vô cớ:

    -“Đàn bà của tôi không được nhìn thằng khác. Cô nghe rõ chưa?” Hắn lao đến giật điện thoại, Linh Chi không né, cô bật màn hình lên, hiện rõ ảnh cưới năm xưa. Dũng đờ người, mồ hôi nạnh rịn ra hai bên Thái Dương

    -“…Cô… Hà?”.

    Chi nhìn hắn bình thản như một người xa lạ.

    -“Đúng .Là người vợ mà anh đánh suýt chết, người mất con người, anh đạp khỏi cuộc đời.

    Dũng run bần bật:

    -” Anh …tưởng em đã …”

    -“Chết à”?.

    Chi nhếch môi,ngày đó em cũng nghĩ mình sẽ chết thật.

    Cô đặt chiếc USB lên bàn:

    -“Trong này là bằng chứng anh bạo hành, đe dọa, cưỡng ép một khi gửi lên công an…anh không chỉ mất camera đâu. Anh mất hết” .

    Dũng khụyu xuống tay ôm đầu: ,

    -“Hà … anh sai …Nhưng anh yêu em. Anh tìm em hơn một năm trời, anh bỏ hết …Em đi rồi anh mới biết mình mất cái gì.

    Câu nói đó khiến lòng Chi xe lại. Không phải thương mà là thương cho chính cô ngày xưa. Người đã chờ mãi một câu xin lỗi nhưng không bao giờ có .

    Cô khẽ nói :

    -“Cảm ơn vì đã từng tìm ,nhưng cuộc đời tôi không còn thuộc về anh nữa”.

    Cô bước đi .Dũng gọi theo giọng vỡ vụn:

    -” Hà ! Nếu sau này… em mệt quá… Em cứ gọi cho anh một lần thôi…”.

    Chi dừng lại một giây

    -” Nếu anh thực sự thương một người phụ nữ nào thì đừng bao giờ đánh cô ấy thế là đủ “.

    Cô rời khỏi hắn nhẹ như một hơi thở, không kiện không bốc phốt, không trả thù.

    Bởi vì cô hiểu :

    ”Trả thù không phải là làm người khác đau, mà là không để họ làm mình đau thêm nữa”.

    Tối đó, trong căn phòng nhỏ của mình, Linh Chi tháo đôi giày cao gót, thoa lại lớp son nhẹ rồi nằm xuống mỉm cười thật sâu, mình đã trở về với chính mình. Trong hồ sơ bệnh án năm nào có dòng :bệnh nhân bị tổn thương thể chất và tinh thần nghiêm trọng”.

    Nhưng nếu gặp Linh Chi bây giờ không ai biết cô đã bước ra từ địa ngục. Điều lớn nhất cô học được là :sống sót đôi khi là chiến thắng đẹp nhất.

    Còn Quốc Dũng ngồi lặng trong gara tối, chai rượu lăn dưới đất, trên tay là những bức ảnh cưới đã cũ, góc ảnh bong tróc. Lần đầu tiên trong đời hắn hiểu có những mất mát không bao giờ mua lại được.

    Từ hôm đó, Dũng không còn quát mắng bất kỳ người phụ nữ nào nữa, nhân viên, khách hàng hay người mẹ già ở nhà. Đó là cách duy nhất hắn có thể chuộc lỗi với một quá khứ mà hắn không thể sửa.

  • Thương tình cũ nuôi 1 con, chồng nh::ẫn tâ::m biến vợ thành mẹ đơn thân 4 con

    Cuộc sống của tôi trước buổi họp lớp định mệnh ấy có thể gói gọn trong hai từ: “Viên mãn”. Chúng tôi có một cơ ngơi khang trang, xe hơi đưa đón và tài sản lớn nhất là 4 đứa con “trứng gà trứng vịt” đang tuổi ăn tuổi lớn. Tôi cứ ngỡ Tuấn – chồng tôi – là người đàn ông trách nhiệm nhất thế gian, cho đến ngày anh đi họp lớp đại học kỷ niệm 10 năm da trường.

    Đêm đó, Tuấn về nhà rất khuya, người nồng nặc mùi rượu nhưng ánh mắt lại sáng lên một cách lạ thường. Kể từ hôm ấy, anh thay đổi. Anh hay cầm điện thoại cười một mình, thường xuyên ra ban công hút thuốc và lơ là hẳn việc chơi đùa với lũ trẻ.

    Đúng 3 tháng sau ngày họp lớp, khi tôi đang tất bật chuẩn bị bữa tối cho đại gia đình 6 người, Tuấn gọi tôi vào phòng làm việc. Mặt anh nghiêm trọng, lạnh lùng khác hẳn ngày thường: “Ly ơi, mình ly hôn đi.”

    Tôi chết lặng, chiếc vá múc canh trên tay rơi xuống sàn kêu xoảng một tiếng. “Anh nói cái gì? Anh đùa à? Đang yên đang lành…”… “Anh không đùa,” Tuấn ngắt lời, giọng kiên quyết. “Anh gặp lại Lan trong buổi họp lớp. Cô ấy… cô ấy khổ quá em ạ. Chồng bỏ, giờ làm mẹ đơn thân nuôi con một mình, kinh tế khó khăn, lại hay ốm đau. Cô ấy cần một người đàn ông che chở. Anh nhận ra anh vẫn còn yêu Lan rất nhiều. Ngày xưa bọn anh chia tay chỉ vì hiểu lầm.”

    Tôi nghe mà tai ù đi, máu trong người như đông cứng lại. Tôi nhìn người đàn ông mình đã đầu gối tay ấp 10 năm nay, người cha của 4 đứa con tôi, mà cảm thấy xa lạ đến rợn người: “Anh nói anh thương cô ấy làm mẹ đơn thân nuôi 1 đứa con? Anh xót xa cho cô ấy?” Tôi hỏi lại, giọng run rẩy vì kìm nén cơn giận. “Đúng, cô ấy yếu đuối và cô độc lắm. Còn em… em mạnh mẽ, em giỏi giang. Không có anh, em vẫn sống tốt.”

    Tôi bật cười, nước mắt trào ra mặn chát: “Anh Tuấn ạ, anh thương tình cũ vất vả nuôi 1 con, nên anh quyết định biến vợ mình thành mẹ đơn thân nuôi 4 đứa con sao? Anh nhân từ với người ngoài, nhưng lại tàn độc với máu mủ của mình đến thế à?”

    Tuấn cúi gằm mặt, lí nhí: “Anh biết anh sai với mẹ con em. Nhưng trái tim anh đã chọn rồi. Anh không thể sống dối lòng mình được.”

    Tôi nhìn Tuấn, sự thất vọng dâng lên tột độ rồi nhanh chóng chuyển thành sự khinh bỉ. Tôi nhận ra, níu kéo một gã đàn ông đã thay lòng, lại còn mang cái tư tưởng “anh hùng cứu mỹ nhân” lệch lạc như thế này là vô ích. Nếu tôi khóc lóc van xin, tôi chỉ nhận lại sự thương hại. Và quan trọng hơn, 4 đứa con của tôi cần một người mẹ tỉnh táo để bảo vệ chúng, chứ không cần một người cha hồn xiêu phách lạc vì người đàn bà khác.

    Tôi lau nước mắt, hít một hơi thật sâu rồi nói, giọng đanh thép: “Được, tôi đồng ý buông tha cho anh làm người hùng. Nhưng tôi có một điều kiện.”. “Điều kiện gì anh cũng chấp nhận, miễn là em ký đơn nhanh chóng,” mắt Tuấn sáng lên.

    “Anh ra đi tay trắng. Toàn bộ căn biệt thự này, chiếc xe ô tô, và số tiền tiết kiệm 2 tỷ trong ngân hàng phải sang tên cho tôi. Anh chỉ được mang theo quần áo và đồ dùng cá nhân. Tôi cần số tài sản đó để đảm bảo cuộc sống cho 4 đứa con của anh.”

    Tuấn khựng lại một chút. Đó là 90% tài sản chúng tôi tích cóp được. Nhưng rồi, hình ảnh cô người yêu cũ mong manh, yếu đuối đang chờ đợi lại thôi thúc anh. Hơn nữa, Tuấn luôn tự tin vào năng lực kiếm tiền của mình. Anh là giám đốc kinh doanh, lương tháng cả trăm triệu, anh nghĩ làm lại từ đầu mấy hồi.

    “Được! Anh đồng ý. Tiền bạc anh có thể kiếm lại, nhưng tình yêu thì không thể bỏ lỡ lần nữa.”

    Thủ tục ly hôn và chuyển nhượng tài sản diễn ra nhanh chóng đến chóng mặt. Ngày Tuấn xách vali ra đi, 4 đứa con ngơ ngác nhìn bố. Anh ta chỉ xoa đầu chúng qua quýt rồi lao vội ra xe taxi, nơi có người đàn bà kia đang chờ sẵn. Anh ta đi tìm “chân ái”, để lại tôi với căn nhà rộng thênh thang và gánh nặng nuôi 4 đứa trẻ đang tuổi ăn học.

    3 năm sau…

    Tôi bước xuống từ chiếc xe hơi mới cáu cạnh, chỉnh lại bộ vest sang trọng. Ba năm qua, tôi đã dùng số vốn liếng Tuấn để lại để đầu tư vào chuỗi cửa hàng thực phẩm sạch và bất động sản. Trời thương người chịu khó, cộng với động lực kiếm tiền nuôi con, tôi phất lên như diều gặp gió. Bốn đứa con tôi được học trường quốc tế, ngoan ngoãn và hiểu chuyện.

    Hôm nay tôi có hẹn với đối tác tại một quán cà phê sang trọng ở trung tâm. Vừa bước vào cửa, một nhân viên phục vụ luống cuống va phải tôi, làm đổ khay nước lên giày tôi: “Xin lỗi quý khách! Tôi xin lỗi! Tôi sơ ý quá!” Người nhân viên cúi gập người, giọng nói run rẩy quen thuộc đến giật mình.

    Tôi ngẩng lên. Là Tuấn. Trông anh ta già đi cả chục tuổi, tóc lấm tấm bạc, làn da sạm đen, mặc bộ đồng phục nhân viên nhàu nhĩ. Tuấn cũng sững sờ khi nhìn thấy tôi. Anh ta lắp bắp, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

    “Ly… em…”

    Cuộc gặp gỡ với đối tác bị hoãn lại ít phút. Tôi và Tuấn ngồi đối diện nhau ở một góc khuất. Lúc này, Tuấn mới gục đầu xuống, kể lại cái kết đắng ngắt của cuộc đời mình.

    Hóa ra, cái gọi là “tình yêu đích thực” của anh chỉ là một cú lừa ngoạn mục. Cô người yêu cũ Lan kia, sau khi thấy Tuấn dọn về sống chung mà trong tay không có tài sản gì lớn (vì đã để lại hết cho tôi), bắt đầu tỏ thái độ.

    Cô ta quen thói tiêu xài hoang phí, lại lười lao động, chỉ muốn tìm một “cây ATM” để dựa dẫm. Khi Tuấn bắt đầu khởi nghiệp lại và gặp khó khăn do dịch bệnh, cô ta lộ rõ bản chất. Tuấn làm được bao nhiêu, cô ta bòn rút hết bấy nhiêu, thậm chí còn lén lấy tiền của anh đi đánh bài và nuôi… một gã trai trẻ khác.

    Đỉnh điểm là 6 tháng trước, khi Tuấn bị tai nạn gãy chân phải nằm nhà, mất việc làm, cô ta đã nhẫn tâm đuổi anh ra khỏi nhà trọ để rước nhân tình về. Đứa con riêng của cô ta – đứa trẻ mà Tuấn từng thương xót hơn cả con đẻ mình – cũng hùa theo mẹ, chửi mắng anh là kẻ ăn bám.

    Tuấn trắng tay, nợ nần chồng chất, không dám về nhìn mặt bố mẹ, cũng chẳng dám tìm gặp tôi. Anh phải đi làm phục vụ bàn, rửa bát thuê để kiếm sống qua ngày.

    “Anh hối hận lắm Ly ơi… Anh đúng là thằng ngu. Anh bỏ bát cơm vàng để đi ăn bát cám sú. Anh đã biến em thành mẹ đơn thân 4 con, để rồi đi nuôi vợ con thằng khác, cuối cùng nhận lại cái kết nhục nhã thế này.” Tuấn khóc, những giọt nước mắt hối hận muộn màng lăn dài trên gò má hốc hác.

    Tôi nhìn Tuấn, lòng không còn hận, chỉ thấy thương hại cho một kiếp người u mê.

    “Đó là con đường anh chọn, Tuấn ạ,” tôi nói bình thản. “Anh nghĩ cô ta đáng thương, nhưng thực ra người đáng thương nhất là anh. Anh đánh đổi gia đình, vợ con, tài sản để lấy một ảo ảnh. Giờ ảo ảnh tan vỡ, anh phải chịu trách nhiệm thôi.”

    Tôi đứng dậy, đặt lên bàn một xấp tiền mệnh giá lớn. “Đây không phải tiền bố thí, mà là tiền tôi trả cho công sức anh từng đóng góp cho cái nhà này trong quá khứ. Cầm lấy mà lo thuốc thang cái chân đi. Còn chuyện quay lại, thì vĩnh viễn không bao giờ có đâu. Bốn đứa con tôi, chúng đã quen sống thiếu bố 3 năm nay rồi.”

    Tôi bước đi, đầu ngẩng cao, để lại sau lưng người đàn ông từng là cả thế giới của mình đang gục đầu khóc nấc lên từng hồi. Cái giá của sự phản bội, đôi khi không phải là bị trả thù, mà là phải tận mắt

  • Đêm trước ngày cưới, chú rể ‘cao chạy xa bay’ cùng người yêu cũ mà không lời từ biệt, để giữ thể diện cho gia đình, tôi buộc phải lên xe hoa với em trai chú rể

    Tôi đứng trước gương, chiếc váy cưới trắng tinh khôi ôm lấy thân hình, nhưng trái tim tôi lại nặng trĩu. Chỉ còn ba ngày nữa là đến đám cưới, vậy mà Huy – chú rể của tôi, người tôi đã yêu và tin tưởng suốt ba năm – đột nhiên biến mất. Một lá thư ngắn ngủi để lại trên bàn, với vài dòng nguệch ngoạc: “Anh xin lỗi, anh không thể cưới em. Anh đã yêu người con gái khác. Tha thứ cho anh.”

    Nhà trai rối loạn, nhà gái bàng hoàng. Mẹ tôi khóc ngất, bố tôi thở dài, còn tôi thì chết lặng. Nhưng vì danh dự hai bên gia đình, chúng tôi không thể hủy hôn lễ. Sau một đêm bàn bạc căng thẳng, gia đình Huy đưa ra một giải pháp bất ngờ: em trai của Huy, Minh – người mà tôi chỉ gặp vài lần trong các buổi họp mặt gia đình – sẽ thay anh trai làm chú rể. Tôi không có quyền từ chối. Tôi chỉ gật đầu, như một con rối bị giật dây, lòng đầy uất ức và tủi nhục.

    Ngày cưới diễn ra trong không khí gượng gạo. Minh, với khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt khó đoán, nắm tay tôi bước vào lễ đường. Anh ta không nói nhiều, chỉ làm đúng những gì nghi thức yêu cầu. Tôi nhìn anh, cố tìm một chút cảm xúc, nhưng tất cả chỉ là sự xa cách. Tôi tự hỏi, liệu anh ta có đang thương hại tôi không? Hay anh ta cũng chỉ là một nạn nhân của cái danh dự gia đình này?

    Đêm tân hôn, tôi ngồi co ro trên giường, chiếc váy cưới đã được thay bằng bộ đồ ngủ mỏng manh. Minh bước vào, vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh. Tôi chuẩn bị tinh thần cho một đêm dài im lặng, nhưng bất ngờ, anh kéo tôi vào lòng. Tôi giật mình, định đẩy ra, nhưng sức mạnh của anh khiến tôi không thể kháng cự. “Đừng sợ,” anh thì thầm, giọng trầm và lạ lùng dịu dàng. “Tôi muốn cho em xem một thứ.”

    Anh lấy từ túi áo một chiếc điện thoại cũ, màn hình đã trầy xước. Anh mở một đoạn video, và tôi gần như ngừng thở khi nhìn thấy. Đó là Huy, đang đứng trong một căn phòng tối tăm, bị trói chặt vào ghế. Mồ hôi nhễ nhại trên trán, ánh mắt anh ta hoảng loạn. Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ video: “Nếu mày không biến mất khỏi đám cưới, cô ta sẽ chết.” Tôi nhận ra ngay người con gái được nhắc đến – Linh, bạn thân của tôi, người mà Huy luôn nói rằng anh ta chỉ xem như em gái.

    Tôi quay sang Minh, đầu óc quay cuồng. “Đây là… sao lại thế này?” Minh nhìn tôi, ánh mắt giờ đây không còn lạnh lùng mà đầy quyết tâm. “Huy không bỏ trốn vì yêu ai khác. Anh ấy bị ép buộc. Tôi đã tìm ra manh mối này vài ngày trước, nhưng không kịp ngăn cản. Tôi đồng ý cưới em để bảo vệ em, và để có thời gian tìm cách cứu anh trai tôi.”

    Tôi sững sờ. Hóa ra, tất cả những gì tôi nghĩ về sự phản bội của Huy đều là một màn kịch. Nhưng điều khiến tim tôi đập mạnh hơn cả là ánh mắt của Minh khi anh nói: “Tôi sẽ không để em chịu tổn thương thêm nữa. Từ giờ, tôi sẽ bảo vệ em, không phải vì anh trai tôi, mà vì chính tôi muốn thế.”

    Đêm tân hôn ấy, thay vì những giọt nước mắt tủi hờn, tôi cảm nhận được một tia hy vọng. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi biết rằng câu chuyện này chỉ mới bắt đầu, và bí mật đằng sau chiếc điện thoại ấy sẽ dẫn chúng tôi vào một cơn bão lớn hơn.

  • Tổ Tiên dạy cách nhìn người: ‘Nhất bụng bự, nhì mũi to, thứ ba râu quai nón’, nghĩa là gì?

    Nhân tướng học từ xưa cho rằng, một người đàn ông có những đặc điểm tướng mạo dưới đây rất đáng tin, phụ nữ có thể hoàn toàn tin tưởng để dựa vào.

    Các cụ xưa cho rằng, chỉ cần nhìn vào tướng mạo của một người có thể đoán biết được nhiều về vận mệnh của người đó. Đặc biệt, đối với việc kết hôn, người xưa thường chọn chồng theo quan niệm ‘Nhất bụng bự, nhì mũi to, thứ ba râu quai nón’.

    Đàn ông bụng bự

    Người đàn ông có bụng bự thường có vận mệnh giàu sang, phú quý và có tâm địa tốt. Họ hay đi làm từ thiện, tích đức cho bản thân và con cháu sau này, vì vậy được mọi người rất tôn trọng và yêu quý. Đi đâu cũng được tiếp đón nhiệt tình.

    Những người đàn ông này phúc lớn mệnh lớn, làm ăn thuận lợi, cuộc sống yên ấm không bị chi phối bởi cơm áo gạo tiền. Ngoài ra họ cần chịu khó hành thiện tích đức cho con cháu sau này cũng được như mình hiện tại .

    Nói chung, những người đàn ông bụng bự có trách nhiệm lớn với gia đình. Ai cưới được họ không chỉ hạnh phúc về đời sống tình cảm mà còn dư dả về đời sống vật chất.

    Đàn ông mũi to

    Người ta hay nói những người đàn ông có mũi to vừa giỏi kiếm tiền, biết cách kinh doanh vừa sung mãn trong chuyện yêu.

    Hơn nữa trong cuộc sống thường ngày họ rất chiều chuộng và ga lăng, luôn phóng khoáng với người vợ của mình.

    Không những vậy theo quan niệm của người xưa, người đàn ông có mũi to thường rất mạnh mẽ và tự tin trong chuyện phòng the.

    Đặc biệt, người nào có cánh mũi to đều và dày dặn thì càng có sức hút và nhiệt huyết hơn trong chuyện yêu.

    Người có mũi to mà có sống mũi thẳng cùng cánh mũi thẳng mà không bị nốt ruồi hay có điểm gì bất thường khác thì đó là dấu hiệu tốt.

    Người đàn ông có đặc điểm mũi như vậy thường rất thông minh, giỏi giang, thăng tiến nhanh, đường công danh sự nghiệp thuận lợi. Không chỉ vậy, họ cũng là người sống thọ cùng con cháu.

    Tuy nhiên, nếu bạn là người có mũi to nhưng lỗ mũi hẹp thì bạn là người quá coi trọng tiền bạc, đôi khi sống quá thực tế, keo kiệt nên hay bị người khác xem thường. Ngược lại nếu lỗ mũi to và phình ra ngoài thì lại rất giàu có và sống thoải mái, có thể sống tiết kiệm nhưng không quá ki bo.

    Theo nhân tướng học người đàn ông có cánh mũi dày và sống mũi cao thường rất thông minh. Họ luôn biết cách chớp thời cơ để đạt được thành công. Không những thế, trong cuộc sống họ là người biết điều nên được nhiều người tôn trọng.

    Những người đàn ông có mũi to, cao, thẳng thường công thành danh toại, cuộc sống đủ đầy giàu có và rất chiều chuộng vợ con, gia đình.

    Đàn ông râu quai nón

    Râu là một trong những đặc điểm trên khuôn mặt của nam giới, thể hiện khí chất và phong độ, sự nam tính của phái mạnh.

    Thông thường, râu bắt đầu xuất hiện ở tuổi dậy thì và là quá trình sinh lý bình thường của cơ thể. Râu mọc tập trung ở vùng cằm, xung quanh miệng.

    Đàn ông râu quai nón thường được nhận xét là người có phong độ, ngoại hình nam tính, cường tráng, nhanh nhẹn.

    Và thêm phần trưởng thành trong suy nghĩ. Vì vậy, với người đối diện họ luôn tạo được những ấn tượng nhất định.

    Hơn nữa, người có râu quai nón luôn toát lên vẻ khí chất, hùng dũng mang lại cho họ sức hút kỳ lạ.

    Có thể nói là đi tới đâu họ cũng được mọi người quan tâm, săn đón.

    Những người đàn ông râu quai nón được đánh giá là dễ thành công trong công việc, tuy nhiên về chuyện tình cảm thường dễ vướng đào hoa.

    Ngoài ra, đàn ông có những nét tướng sau đây cũng được dự đoán là người giàu có

    Tướng mũi đầy đặn

    Theo nhân tướng học, mũi là dấu hiệu nhận biết tài vận và quan vận của mỗi người. Khi đánh giá tài vận của ai đó, người ta thường nhìn tướng mũi đầu tiên.

    Đàn ông mũi to, rộng, đầy đặn thường sống phóng khoáng, thoải mái. Nếu bề ngang rộng thì hào phóng nhưng vẫn tiết kiệm tốt, biết quản lý tiền bạc.

    Bên cạnh đó họ cũng rất nhạy bén, đầu óc nhanh nhạy, tự tin, biết nắm bắt cơ hội nên dễ dàng thành công.

    Ngoài ra, những người đàn ông này đối xử rất tinh tế mọi người xung quanh nhất là người khác giới.

    Đặc biệt, người có sống mũi thẳng dài vượt ấn đường là đại phú. Ấn đường là vùng thịt giữa 2 hàng lông mày.

    Người có sống mũi thẳng, dài vượt ấn đường rất ít. Mũi cũng là cung thổ, liên quan đến đất cát. Mũi đẹp là cung điền trạch vượng.

    Điển hình là tỷ phú Phạm Nhật Vượng, xem Phạm Nhật Vượng kinh doanh nhà đất đủ biết cung tài lộc và cung điền trạch của ông đẹp tới mức nào.

    Nhưng xem mũi thấy đẹp còn phải xem đường thái dương và các gò trong lòng bàn tay.

    Nếu thấy mũi đẹp mà đường thái dương ngắn, 2 gò dưới ngón út và ngón áp út không đầy, không sáng thì cũng không phải là người có cung tài lộc đẹp.

    Tướng tai dày và đầy đặn

    Theo quan niệm của nhân tướng học, người đàn ông có tướng tai to, dày thường có cuộc sống giàu sang, phú quý.

    Người này có đầu óc nhạy bén, ham học hỏi nên hiểu biết sâu rộng, biết phân biệt phải trái.

    Họ biết nhìn xa trông rộng, làm việc thận trọng, tính tình ổn định nên rất dễ chạm tay đến thành công.

    Trong công việc, người này có thể trở thành người đứng đầu, có tướng làm quan.

    Con đường sự nghiệp của họ luôn rộng mở, cơ hội phát triển không ngừng tự tìm đến.

    Một cách đơn giản để nhận biết tướng tai dày dặn là khi sờ vào, tai hoặc dái tai phải dày, chắc nịch, tròn và có thịt mới.

    Chủ nhân của kiểu tai này luôn gặp may mắn về tài vận, đặc biệt là may mắn ở những khoản ngoài luồng, ngoài công việc chính.

  • chuyengiadinh.com.vn ‘Đầu giường để 3 thứ, không tai họa cũng nợ nần chồng chất’, đó là gì vậy?

    Theo phong thủy có những thứ tuyệt ᵭṓi ⱪhȏng nên ᵭể ở ᵭầu giường ⱪẻo rất hại cho gia chủ.

    Tượng thần Phật

    Rất nhiḕu gia ᵭình thờ Phật ᵭặt tượng Phật trên giường ngủ. Mục ᵭích của họ ʟà có thể thờ ở mọi nơi thuận tiện. Xin Phật phù hộ cho gia ᵭình yên vui, bình an, hạnh phúc…

    Tuy nhiên, việc ᵭặt tượng Phật ở ᵭầu giường ʟà phạm vào ᵭại ⱪỵ. Trước hḗt dễ thấy phòng ngủ ʟà nơi riêng tư, nhạy cảm, nó ⱪhȏng phù hợp ᵭể bài trí tượng Phật ʟinh thiêng, ᴜy nghi. Thứ hai, phong thủy dȃn gian cho rằng, ᵭiḕu này ᵭṑng nghĩa với việc “cất giấu” tài ʟộc, may mắn, ⱪhiḗn cho cȏng danh sự nghiệp của bạn ⱪhȏng thể thăng hoa, ʟuȏn chỉ ở mức trung bình.

    Việc ᵭặt tượng Phật ở ᵭầu giường ʟà phạm vào ᵭại ⱪỵ

    Gương treo ᵭầu giường ngủ

    Gương ʟà vật dụng có trong mọi gia ᵭình người Việt, giúp bạn chỉnh trang ʟại ᵭầu tóc, quần áo,… mỗi ngày. Tuy nhiên, nó ⱪhȏng nên treo ở ᵭầu giường ngủ.

    Vệ sinh nhà ở

    Phong thủy cho rằng, ᵭặt gương soi ở ᵭầu giường dễ ⱪhiḗn thần trí gia chủ bất an, mệt mỏi, dễ có người thứ 3 xen vào.

    Gia chủ ngủ dưới gương hoặc ᵭṓi diện gương dễ bị rơi vào trạng thái mê man, ngủ ⱪhȏng sȃu, ⱪhó tập trung suy nghĩ vḕ mọi chuyện.

    Khȏng nên treo gương ᵭầu giường ngủ

    Dao, ⱪiḗm

    Dao ⱪiḗm cũng là những ᵭṑ vật ᵭại ⱪỵ trong phòng ngủ, vì sát ⱪhí của nó rất nặng, nḗu bài trí món ᵭṑ này ở ᵭầu giường ⱪhiḗn gia chủ dễ gặp áp ʟực cȏng việc, ᵭau ᵭầu, bất an và thậm chí ʟà bị thương nḗu vȏ ý ᵭụng vào.

    Phong thủy dȃn gian cho rằng, dao ⱪiḗm mà treo ở phòng ngủ sẽ mời gọi vận xui, ⱪhiḗn gia chủ ʟàm gì cũng hỏng, thậm chí còn mang họa sát thȃn.

    Thȏng tin trong bài chỉ mang tính tham ⱪhảo

     

    Tổ tiên nói: ‘Đầu giường để 3 thứ, không tai họa cũng nợ nần chồng chất’, đó là gì vậy?

  • Vợ mất chưa được 49 ngày chồng đã đưa nh:ân tì:nh trẻ về nhà h::ú h::í, đêm đó bát hương bàn thờ vợ ch::áy

    Cơn mưa đêm tháng Bảy rả rích như tiếng ai oán than khóc. Gió rít qua khe cửa sổ căn biệt thự ven hồ, tạo nên những âm thanh u… u… rợn người.

    Trong phòng ngủ master rộng lớn, Tuấn đang ôm ấp My – cô bồ nhí nóng bỏng mà hắn vừa công khai đưa về. Vợ Tuấn – Lan, mới mất được 45 ngày sau một cơn đột quỵ bất ngờ. Người ta bảo “nằm trên giường vợ chết là đại kỵ”, nhưng Tuấn mặc kệ. Hắn là người vô thần, hơn nữa, khối tài sản khổng lồ Lan để lại đã khiến hắn mờ mắt, quên cả đạo lý.

    “Anh à, em cứ thấy lạnh lạnh…” My rùng mình, kéo chăn che kín ngực. “Hình như có ai đang nhìn mình ấy.”“Vớ vẩn!” Tuấn cười cợt, tay với lấy ly rượu vang. “Nhà này giờ là của anh. Vợ anh chết rồi, hồn vía gì tầm này. Em cứ yếu bóng vía.”

    Vừa dứt lời, một tiếng Cạch! khô khốc vang lên từ phía cửa sổ ban công. Cả hai giật bắn mình quay ra.

    Cánh cửa kính vốn đã khóa chốt cẩn thận bỗng từ từ trượt mở ra. Gió lạnh ùa vào, làm tấm rèm trắng bay phấp phới, uốn lượn như một bóng ma.

    Dưới ánh đèn đường hắt vào nhập nhoạng, Tuấn và My chết lặng khi thấy một cái bóng phụ nữ đứng lấp ló ngay mép ban công. Cái bóng mặc chiếc váy ngủ lụa màu đỏ – chiếc váy Lan mặc vào đêm cô qua đời. Mái tóc dài rũ rượi che kín mặt, toàn thân ướt sũng nước mưa.

    “Ai? Đứa nào?” Tuấn quát lớn để trấn an bản thân, nhưng giọng hắn lạc đi.

    Cái bóng không trả lời, chỉ đứng im lìm, rồi từ từ giơ một ngón tay trắng bệch chỉ thẳng về phía phòng thờ ở cuối hành lang đối diện.

    Đột nhiên, mùi khét lẹt xộc vào mũi.

    “Cháy! Anh ơi, bàn thờ cháy rồi!” My hét lên thất thanh, vơ vội quần áo che thân chạy tót ra góc phòng.

    Tuấn lao ra hành lang. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn bủn rủn tay chân, ngã khuỵu xuống sàn gỗ.

    Trên bàn thờ, bát hương của Lan bốc cháy ngùn ngụt. Nhưng kỳ lạ thay, ngọn lửa không cháy lan ra khăn trải bàn hay hoa quả, mà chỉ tập trung thiêu rụi đúng ba nén nhang và tấm di ảnh. Dưới ánh lửa lập lòe, khuôn mặt Lan trong ảnh như đang cử động, khóe môi nhếch lên một nụ cười bí hiểm và đôi mắt nhìn xoáy sâu vào tâm can kẻ bội bạc.

    Tiếng gió lùa qua hành lang tạo thành tiếng hú dài: “Trả… nhà… cho… tôi…”

    Tuấn sợ đến mức tè ra quần. Hắn dập đầu lia lịa: “Lan ơi! Anh lạy em! Em sống khôn thác thiêng đừng về dọa anh. Anh biết lỗi rồi! Mai anh cúng cho em, anh đốt vàng mã cho em…”

    “Vàng mã ư?”

    Một giọng nói lạnh lẽo, quen thuộc vang lên ngay sau lưng Tuấn. Không phải tiếng gió, mà là tiếng người.

    Tuấn quay phắt lại. Đứng sừng sững ngay lối ra vào là “cái bóng” lúc nãy. Người phụ nữ đưa tay vén mái tóc ướt sũng sang một bên. Khuôn mặt trắng bệch, hốc hác, đôi mắt thâm quầng nhưng sắc lẹm.

    Đó là Lan. Không phải hồn ma. Là Lan bằng xương bằng thịt.

    My nhìn thấy thì hét lên một tiếng rồi ngất xỉu tại chỗ. Còn Tuấn, hắn há hốc mồm, tim như ngừng đập: “Em… em chết rồi cơ mà… Bác sĩ đã báo tử… đã hỏa táng…”

    Lan bước chậm rãi về phía Tuấn, mỗi bước chân nện xuống sàn gỗ nghe cộp, cộp đầy ám ảnh. Cô không tấn công, không gào thét, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ tột độ.: “Anh nghĩ tôi chết dễ thế sao?” Lan cười nhạt. “Cái đêm tôi đột quỵ, anh đã cố tình chậm trễ gọi cấp cứu 30 phút để tôi chết hẳn, đúng không? Nhưng anh không ngờ, lọ thuốc trợ tim anh tráo đổi thành vitamin, tôi đã biết từ lâu và không uống. Cơn đột quỵ đó là giả, cái chết lâm sàng đó là màn kịch tôi dựng lên với sự giúp đỡ của người bạn thân làm bác sĩ”.

    “Cái… cái gì?” Tuấn lắp bắp.

    “Cái xác hỏa táng hôm đó là một thi thể làm giả được hóa trang. Còn tôi? 45 ngày qua, tôi vẫn sống trong căn nhà này Tuấn ạ.”

    Lan ghé sát mặt vào tai Tuấn, thì thào lời nói khiến hắn dựng tóc gáy: “Tôi sống trên tầng áp mái. Ban ngày tôi ngủ, ban đêm tôi đi lại trong nhà, ăn đồ thừa các người bỏ lại, đứng ở đầu giường nhìn các người ngủ. Anh có nhớ tuần trước anh bị mất cái đồng hồ không? Là tôi lấy đấy. Anh nhớ hôm kia bồn tắm tự xả nước không? Là tôi làm đấy. Tôi đã sống như một bóng ma bên cạnh anh suốt 45 ngày qua để thu thập đủ bằng chứng anh biển thủ tiền công ty và ngoại tình.”

    Sự thật rợn người này còn đáng sợ hơn cả ma quỷ. Hóa ra, cảm giác ớn lạnh, tiếng động lạ, những đồ vật bị di chuyển trong suốt hơn một tháng qua không phải do ảo giác. Vợ hắn – người mà hắn tưởng đã chết, đã lẩn khuất trong bóng tối, quan sát từng cử chỉ, từng lời nói dơ bẩn của hắn và nhân tình. Bát hương bốc cháy cũng chỉ là một chút thủ thuật hóa học đơn giản của cô.

    Tuấn run rẩy: “Vậy… vậy giờ em muốn gì?”

    Lan ném xuống đất một tập hồ sơ dày cộp: “Ký vào đơn ly hôn và chuyển nhượng toàn bộ tài sản này lại cho tôi. Căn nhà này là bố mẹ tôi cho, công ty là của gia đình tôi. Anh chỉ là kẻ ở rể. Trong này có đầy đủ bằng chứng anh ngoại tình và âm mưu chiếm đoạt tài sản. Nếu anh ký, anh được ra đi bình an với bộ quần áo trên người. Nếu anh không ký, tôi sẽ tung hê tất cả cho xã hội biết, anh sẽ mất hết danh dự, không còn mặt mũi nào nhìn ai ở cái đất này.”

    Tuấn nhìn tập hồ sơ, rồi nhìn ánh mắt đanh thép của Lan. Hắn biết mình đã thua trắng. Không đòn roi, không tù tội, nhưng Lan đã tước đi tất cả những gì hắn khao khát nhất: Tiền bạc và Sĩ diện. Hắn run rẩy cầm bút ký, nước mắt chảy dài vì tiếc của và sợ hãi. Ký xong, Lan lạnh lùng chỉ tay ra cửa: “Cút! Ngay lập tức!”

    Tuấn lồm cồm bò dậy, không dám nhìn lại, lôi theo cô bồ đang lơ mơ tỉnh dậy chạy thục mạng ra khỏi nhà, lao vào màn mưa tầm tã. Cánh cửa biệt thự đóng sầm lại sau lưng họ.

    Tuấn và My đứng giữa trời mưa, không ví tiền, không điện thoại, trên người chỉ có bộ đồ ngủ mỏng tang ướt sũng. Cánh cổng biệt thự to lớn đóng chặt, lạnh lùng và kiên cố. Tuấn ngước nhìn lên tầng 2. Ở đó, qua ánh đèn vàng ấm áp, hắn thấy bóng Lan đang đứng bên cửa sổ, nhấp một ngụm rượu vang – ly rượu mà hắn vừa rót dở. Cô nhìn xuống hắn, mỉm cười nhẹ nhàng rồi kéo rèm lại.

    Một sự trừng phạt không đổ máu nhưng tàn nhẫn đến tận cùng. Hắn đã mất tất cả, và từ nay về sau, mỗi khi nhìn vào bóng tối hay những góc khuất trong phòng, hắn sẽ luôn bị ám ảnh bởi ý nghĩ: “Liệu có ai đang nấp ở đó nhìn mình không?”. Nỗi sợ hãi đó sẽ đeo bám hắn đến hết cuộc đời.

  • 30t bị é::p lấy chồng vì sợ ế, tôi nhắm mắt lấy đại th::ằng bạn thân để rồi đêm tân hôn ch//ết lặng khi thấy…

    Có hai “sự tích” về cuộc đời tôi mà cả cái khu phố này ai cũng thuộc nằm lòng: Một là cái Lan sắp 30 tuổi đầu rồi mà vẫn “ế chỏng chơ” chưa chịu xuất chuồng; hai là tôi và Tùng – gã hàng xóm kiêm bạn thân nối khố – dính lấy nhau như đôi sam nhưng tuyệt nhiên lại… trong sáng đến mức phát bực.

    Tùng từng trải qua vài mối tình vắt vai, cô nào cũng xinh như mộng nhưng rồi chẳng đi đến đâu. Còn tôi, sau một cú sốc bị “cắm sừng” đau điếng thời sinh viên, tôi lập tức “cạch mặt” đàn ông, thề sống chết với chủ nghĩa độc thân vui vẻ. Tôi và Tùng cứ thế kè kè bên nhau, đi ăn, đi xem phim, thậm chí đi du lịch chung. Thiên hạ đồn ầm lên chúng tôi là một cặp, chỉ có người trong cuộc mới hiểu: “Yêu đương gì cái ngữ này? Nhìn mặt nó là thấy ngán như cơm nếp nát rồi!” Thế nhưng, đời không như là mơ, và bố mẹ tôi thì không kiên nhẫn như tôi tưởng.

    Sinh nhật tuổi 30 ập đến như một cơn ác mộng. Bữa cơm tối hôm đó, khi tôi vẫn thản nhiên dẫn Tùng về nhà ăn ké như mọi khi, mẹ tôi bất ngờ buông đũa, thở dài một hơi sườn sượt khiến không khí đang vui vẻ bỗng chùng xuống như đám ma. – “Mẹ biết con từng tổn thương nên sợ yêu. Nhưng con nhìn bố con xem, sức khỏe ông ấy ngày một yếu. Ông ấy chỉ muốn trước khi nhắm mắt xuôi tay thấy con yên bề gia thất. Con định để bố mẹ lo lắng đến bao giờ?”

    Tôi nghẹn họng, miếng thịt gà trong miệng bỗng đắng ngắt. Tôi còn đang đảo mắt tìm kế hoãn binh, định bụng bảo “để con tìm hiểu dần” thì mẹ đã chốt hạ một câu khiến cả tôi và Tùng suýt sặc: – “Tìm đâu cho xa, thằng Tùng ngồi lù lù đấy thây. Hai đứa quá lứa lỡ thì cả rồi, hiểu nhau đến chân tơ kẽ tóc, lấy nhau về cho bố mẹ hai bên được nhờ. Nhanh gọn lẹ, tháng sau cưới luôn!”

    Tùng đang húp canh cũng phải ho sù sụ. Hai đứa nhìn nhau trân trối. Nhưng rồi, nhìn mái tóc bạc của bố, nhìn ánh mắt khẩn cầu của mẹ, và nhìn lại cái tuổi 30 đang đuổi sát gót… đêm hôm đó, Tùng nhắn cho tôi một tin cộc lốc: “Hay là… mình cưới đại đi mày? Tao cũng chán nghe mẹ càm ràm rồi. Về ở chung, mày ngủ giường tao ngủ đất, cơm ai nấy ăn, tiền ai nấy tiêu, chỉ là đổi chỗ trọ thôi mà?”

    Vậy là, đám cưới diễn ra nhanh như một cơn lốc. Hai bên gia đình mừng như bắt được vàng, tiệc tùng linh đình. Chỉ có cô dâu chú rể là cười như mếu. Đứng trên sân khấu, Tùng ghé tai tôi thì thầm: “Mày cười tươi lên chút coi, nhìn như tao đang ép nợ mày không bằng”. Tôi nghiến răng dẫm lên chân nó một cái đau điếng dưới tà váy dài, nhưng bên ngoài vẫn phải giữ nét mặt e lệ của nàng dâu mới.

    Mọi chuyện vẫn ổn thỏa cho đến khi cánh cửa phòng tân hôn khép lại. Không gian im ắng đến rợn người. Ánh đèn ngủ vàng vọt mờ ảo càng làm tăng thêm sự ngượng ngùng. Bình thường, tôi có thể vô tư đấm vào vai Tùng, hay thậm chí ngủ gật trên vai nó. Nhưng hôm nay, trong căn phòng đầy mùi nến và hoa hồng này, danh phận “vợ chồng” khiến cả hai cứng đờ như khúc gỗ.

    – “E hèm…” – Tùng hắng giọng, phá tan sự im lặng – “Giờ… sao mày? À không, giờ sao… em?” Tôi rùng mình khi nghe nó đổi xưng hô. “Thì… đi tắm đi rồi tính.” – Tôi lí nhí. Tắm xong, tôi bước ra với bộ đồ ngủ lụa mỏng manh mà mẹ chồng đã len lén nhét vào vali. Tùng nhìn tôi, mặt đỏ bừng rồi quay ngoắt đi chỗ khác. Cảm giác vừa buồn cười vừa kỳ cục. Chúng tôi ngồi ở mép giường, cách nhau cả một khoảng trời vô hình.

    – “Thôi thì…” – Tùng gãi đầu, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc lạ thường – “Đã là vợ chồng rồi, đêm nay cũng không thể cứ ngồi nhìn nhau mãi được. Hay là mình… làm đúng thủ tục đi?” Tim tôi đập thình thịch. Làm chuyện đó với bạn thân 20 năm ư? Nghĩ thôi đã thấy nổi da gà. Nhưng Tùng nói đúng, trốn tránh mãi cũng không được. Tôi nhắm mắt gật đầu, thầm nghĩ: “Thôi thì coi như nhắm mắt đưa chân”.

    Tùng tiến lại gần, vòng tay ôm lấy tôi. Hơi thở nóng hổi của anh phả vào gáy khiến tôi run rẩy. Rồi bất ngờ, Tùng bắt đầu cởi áo sơ mi của mình. Từng chiếc cúc bung ra. Cơ thể săn chắc của anh dần lộ diện dưới ánh đèn mờ. Tôi bối rối định quay mặt đi vì xấu hổ, nhưng ánh mắt tôi bỗng khựng lại ở ngực trái của anh. – “Cái gì thế kia?” – Tôi buột miệng thốt lên, quên cả ngượng.

    Trên vòm ngực rắn rỏi của Tùng, ngay sát trái tim, là một hình xăm. Không phải rồng phượng hổ báo, mà là một dòng chữ nhỏ xíu, nét thanh mảnh nhưng hằn sâu vào da thịt: “Bình Yên Của Lan”. Kèm theo đó là ngày tháng năm – ngày tôi chia tay mối tình đầu và khóc ngất dưới mưa. Tôi chết lặng, mắt mở to hết cỡ. Tùng thấy tôi nhìn chằm chằm vào ngực mình thì hơi khựng lại, rồi anh mỉm cười – nụ cười hiền hậu và ấm áp nhất mà tôi từng thấy ở gã bạn thân cộc cằn này.

    – “Anh định giấu, nhưng đằng nào thì cũng phải cho em thấy…” – Tùng nói, giọng trầm ấm, không còn chút cợt nhả nào. “Tại sao…?” – Tôi lắp bắp, nước mắt tự nhiên chực trào ra – “Mày… à không, anh xăm tên em làm gì?” Tùng nắm lấy bàn tay đang run rẩy của tôi, đặt lên hình xăm ấy. Tôi cảm nhận được nhịp tim anh đang đập mạnh mẽ dưới lồng ngực.

    – “Em còn nhớ ngày đó không? Cái ngày em bị thằng sở khanh kia phản bội, em đã khóc ướt đẫm áo anh, em gào lên rằng em chẳng còn tin vào ai, chẳng ai coi trọng em. Lúc đó, anh đau lắm. Anh hận mình không thể đấm nát mặt thằng đó. Đêm đó về, anh đã đi xăm dòng chữ này. Anh tự hứa với bản thân, nếu cả thế giới làm em đau, thì anh sẽ là bình yên của em. Anh sẽ bù đắp cho em gấp vạn lần những gì em đã mất.”

    Tôi sững sờ. Hóa ra, suốt bao năm qua, Tùng không yêu ai không phải vì kén chọn, mà vì anh vẫn luôn đứng đó, lặng lẽ phía sau tôi, chờ đợi tôi chữa lành vết thương lòng. Hóa ra, cuộc hôn nhân này với tôi là “lấy đại”, còn với anh là cả một sự chờ đợi đằng đẵng. – “Anh không ép em phải yêu anh ngay.” – Tùng lau giọt nước mắt lăn dài trên má tôi – “Nhưng giờ chúng ta là vợ chồng rồi. Hãy cho anh cơ hội, được danh chính ngôn thuận bảo vệ em, được không vợ?”

    Tôi òa khóc nức nở, lao vào lòng Tùng. Cảm giác ngại ngùng, gượng gạo ban nãy tan biến sạch trơn. Chỉ còn lại sự ấm áp và an toàn tuyệt đối. Tôi nhận ra, hạnh phúc chẳng cần tìm kiếm đâu xa xôi, nó vẫn luôn ở ngay cạnh bên, kiên nhẫn và bao dung đến nhường nào. Đêm tân hôn ấy, chúng tôi không còn là hai đứa bạn thân ngốc nghếch nữa. Tôi đã tìm thấy người đàn ông của đời mình, người đã khắc tên tôi lên tim anh ấy, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

    Đúng là: Gần 30 bị thúc ép, vớ được “cực phẩm” ngay trong nhà mà không hay!